Ý Thiên kinh ngạc nói: “Nương thực rộng lượng như vậy, không chút nào ghen ghét?”.
Bạch Phong lắc đầu nói: “Nương không rộng lượng như vậy, nương cùng biết ghen ghét. Chỉ là lúc nương thật sự hiểu là tình yêu, nương mới thật sự hiểu được, thì ra yêu là cho đi, bao dung tất cả. Người đời vô số, đều có tình yêu. Chi là các nàng tuyệt không thật sự hiểu được tình yêu, bởi vậy sẽ có u oán, sẽ có ghen ghét, từ đó về sau dân phát vô số bi kịch. Tình yêu thật sự làm cho người ta cảm thấy ấm áp, cảm thấy ngọt ngào, có thể đem khát khao trong lòng thăng hoa đến chí thiện chi cảnh. Như vậy, trong thế giới của yêu, liền sẽ không có bi kịch xảy ra nữa.”
Trên mặt Ý Thiên lộ ra suy nghĩ sâu xa, lời nói này của Bạch Phong, đặc biệt vài câu cuối cùng, làm cho Ý Thiên cảm xúc sâu đậm.
Tình yêu thật sự, chí thiện chí mĩ, nhưng lại cần một trái tim bao dung.
Nếu không thế sự vô thường, rất nhiều hiểu lầm, chắc chắn tạo nên vô số bi kịch.
Thiên cổ tới nay, vô số tình yêu đẹp lay động lòng người, xét đến cùng, đều luôn có hoặc nhiều hoặc ít hiểu lầm, hoặc là bất đắc dĩ xảy ra.
Cái đạo lý này rất nhiều người đều có thể lĩnh hội, nhưng con người là động vật cảm tình, lúc thật sự đối mặt, cùng không nhất định có the bình tĩnh.
Như Ý Thiên nói như vậy, lòng người rộng lớn, có thể chứa vạn vật, nhưng cảm xúc dao động, lại có thể nháy mắt hủy diệt tất cả.
Đối với tình yêu cũng là như thế, cho nên thiên cổ tới nay, vô số bi kịch luôn lặp lại xảy ra.
Than nhẹ một tiếng, Ý Thiên áp chế tâm tình dao động, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, từng ngôi sao lấp lánh đó, thật giống như ánh mắt người tình, đang kể rò quá khứ từng trải qua.
“Nương có từng nghĩ tới, ta vì sao muốn hòi ngươi những cái này?”.
Bạch Phong nhìn, trong ánh mắt lộ ra kỳ dị, trầm ngâm nói: “Cái này cùng Nhược Hoa, Lan Hinh có quan hệ.”
Ý Thiên lắc đầu, xoay người rời đi, thanh âm lại quanh quẩn ở trong gió đêm.
“Ta sở dĩ hòi những cái này, đó là bời vì ta muốn nói cho nương, Tiêu Minh Nguyệt thật ra chưa chết.”
Thanh âm không lớn, nhưng cực có sức rung động, làm cho Bạch Phong nhất thời sững sờ ở nơi đó, trên mặt tràn đầy tình cảm ngoài ý muốn cùng kinh ngạc.
Không biết khi nào, gió đêm thổi bay, trong sân một mảng yên tĩnh.
Bạch Phong lấy lại tinh thần, trên khuôn mặt xinh đẹp nổi lên một tia ý cười phức tạp, trong miệng phát ra một tiếng thở dài lặng lẽ.
Bước sen nhẹ nhàng, bóng lưng Bạch Phong lộ ra vài phần khí tức cô độc, một tiếng ngâm khẽ ở trong gió đêm quanh quẩn không thôi.
“Từ biệt mười năm thành mộng cù, hữu duyên cuối cùng sẽ gặp lại...”
***
Từ won hoa, Ý Thiên thật xa đã thấy Lan Hinh đứng ở ngoài cửa phòng, trên khuôn mặt xinh đẹp treo nụ cười mỉm, trong mắt mê người lộ ra thâm tình, đang yên lặng nhìn chằm chằm.
Ý Thiên chấn động tâm thần, Lan Hinh chính là thị nữ của Nam Cung Phi Vũ, nàng giờ phút này chờ ở đây, chẳng lẽ là muốn hầu hạ Nam Cung Phi Vũ đi ngủ?
Tìm tòi trí nhớ của Nam Cung Phi Vũ, sắc mặt Ý Thiên khẽ biến, bước chân theo bản năng buông chậm một chút.
Từ trong trí nhớ của Nam Cung Phi Vũ, Ý Thiên hiểu biết được, hầu như buổi tối môi ngày, Lan Hinh đều sẽ chuẩn bị tốt tất cả trước khi đi ngủ, làm cho Nam Cung Phi Vũ hưởng thụ đãi ngộ giống như nhà giàu.
Cách môi hai ba ngày, Lan Hinh sẽ hầu hạ Nam Cung Phi Vũ tắm rửa, cành tượng đó mười phần hương diêm, giữa nhau cùng có một số thân mật không nói được với người ngoài.
Loại trường hợp này, Ý Thiên trước kia chưa bao giờ trải qua, trong lòng tất nhiên tồn tại lo lắng, đáng tiếc hắn trước mắt lại không có lựa chọn.
Nhìn Lan Hình, ánh mắt Ý Thiên lóe ra, đối với tình huống trong phòng rõ ràng một hai, một cái thùng tắm nóng hôi hổi, làm cho Ý Thiên cảm thấy cực kì xấu hổ.
Loại chuyện này với Nam Cung Phi Vũ mà nói, đó là cơm thường, nhưng Ý Thiên dù sao không phải Nam Cung Phi Vũ, chênh lệch tâm lý làm hắn rất khó làm được tâm như nước lặng.
Chậm rãi đi đến trước mặt Lan Hình, trên mặt Ý Thiên treo ý cười, đây là hắn cố ý làm, hắn cũng không muốn Lan Hĩnh nhìn ra bất cứ sơ hở nào.
Nói đến cùng, người thật sự hiểu biết Nam Cung Phi Vũ nhất hẳn chính là Lan Hình, mặc dù Nam Cung Vân cùng Bạch Phong, hiểu biết đối với Nam Cung Phi Vũ cùng không cách nào cùng Lan Hinh so sánh.
“Thiếu gia.”
Cười dịu dàng, Lan Hinh tươi cười ngọt ngào mê người đến cực điểm, Ý Thiên nhìn mà ánh mắt ngẩn ngơ, thuận miệng nói: “Ngươi tới bao lâu rồi, Long cô nương đâu?”.
Lan Hinh tiến lên thoáng cái kéo cánh tay Ý Thiên, song song đi vào trong phòng.
“Long cô nương cảm thấy nhàm chán, ở trong phòng tu luyện một mình, ta xong rồi.”
Đóng lại cửa phòng, Lan Hinh đem Ý Thiên kéo đến cạnh thùng tắm, cười nói: “Hình Nhi ở Yêu Hồn lâm nán lại năm ngày, vốn muốn tối hôm qua liền hầu hạ thiếu gia tắm rửa thay quần áo, nhưng cân nhắc đến một trận chiến hôm nay, thiếu gia cần nắm chặt tu luyện, bời vậy liền chưa nói tới. Nay, thiếu gia nhất cử thành danh, vừa lúc ngày mai rảnh rôi, ngày kia lại phải hướng tới Phi Vân thành, Hình Nhi liền cố ý chuẩn bị tất cả cái này, rửa đi một thân phong trần cho thiếu gia.”
Ý Thiên vân duy trì mỉm cười, nhưng trong lòng lại mười phần chua xót.
Vốn muốn tìm cớ chối từ, ai ngờ Lan Hinh lo lắng chu đáo, làm hắn tìm không ra nguyên nhân có thể từ chối.
“Ngày kia mới đi Phi Vân thành, nếu không đêm mai mới tắm đi.”
Lan Hinh cười nói: “Không được, thiếu gia còn phải đi Từ gia, buổi tối ngủ lại nơi đó, tuyệt không thuận tiện.”
Ý Thiên á khẩu không trả lời được, hấn sao lại không muốn đi Từ gia, hắn là cố ý nói như vậy, hy vọng Lan Hĩnh xem nhẹ việc này, ai ngờ Lan Hinh lại đã sớm cân nhắc đến những cái này.
Rơi vào đường cùng, Ý Thiên chi đành gật đầu đồng ý, cái này tránh
không khói thân mật, cùng không thể trách hắn.
Lan Hinh đem quần áo chuẩn bị sẵn để ở cạnh thùng tắm, lập tức xấu hổ lân cười nhìn Ý Thiên, ngón tay ngọc nhòn nhọn đâu vào đấy thay quần áo cho Ý Thiên, điều này làm cho Ý Thiên tươi cười kỳ dị, trong lòng xấu hổ vô cùng.
Đầu ngón tay hơi lạnh xẹt qua da thịt Ý Thiên, cảm giác đó thoải mái vô cùng.
Ý Thiên nhịn không được run rẩy thân thể, lần đầu tiên hưởng thụ loại đãi ngộ này, hắn thật đúng là không thích ứng.
Rất nhanh, Lan Hinh cởi áo Ý Thiên, lộ ra cơ ngực đẹp cường tráng, bày tay mềm mại khẽ vuốt ngực Ý Thiên, ánh mắt mê ly nhìn đôi mắt Ý Thiên, than khẽ: “Thiếu gia so với trước kia cường tráng hơn.”
Ý Thiên giờ phút này toàn thân căng thẳng, sợ Lan Hinh biết bất cứ sơ hở nào, trong đầu suy tư ngàn vạn, cẩn thận trả lời: “Phóng chừng là tu vi tăng lên, cho nên thân thể cũng so với trước kia cường tráng hơn.”
Lan Hinh cười yếu ớt nói: “Tu vi thiếu gia tăng lên, con người cũng trở nên thẹn thùng.”
Ý Thiên ngượng ngùng nói: “Có sao?”
Lan Hinh cười mà không nói, hai tay nhẹ nhàng dời xuống, cởi quần dài của Ý Thiên, điều này làm cho Ý Thiên khẽ chấn động, nhưng phải giả dạng làm bộ dáng không chút nào để ỷ.
Thẹn thùng liếc Ý Thiên một cái, ánh mắt Lan Hinh đảo qua giữa hai chân Ý Thiên, một rặng mây đó nhanh chóng hiện lên ở trên mặt nàng.
Ý Thiên đối mặt ánh mắt của Lan Hình, tâm tình vô cùng khẩn trương, trong lòng nổi lên một cô dục vọng muốn thoát đi mãnh liệt, nhưng bị Ý Thiên mạnh mẽ áp chế.
Đối mặt người quen thuộc Nam Cung Phi Vũ nhất, Ý Thiên phải bình tĩnh, nếu không liền dê dàng lộ ra sơ hở.
Lan Hinh ngồi xổm xuống, lấy tay nâng lên một chân của Ý Thiên, cởi đi quần dài của Ý Thiên, lập tức đứng lên, kiều mỵ mê người than nhẹ: “Thiếu gia là tới, hay là muốn Hình Nhi động thủ?”.
Trong đầu Ý Thiên suy nghĩ ngàn vạn, nghĩ đến lúc trước Lan Hinh nói so với trước kia thẹn thùng hơn, điều này làm cho Ý Thiên theo bản năng đáp: “Ngươi tới đi.”
Lan Hinh khè gật đầu, khuôn mặt nhó nhắn ửng đỏ xoay người cởi ra quần đùi trên người Ý Thiên.
Một khắc đó, Ý Thiên chi cảm thấy gò má nóng rực, cực kì xấu hổ, mà hắn còn phải làm bộ như rất tự nhiên.
Lan Hinh bởi vì duyên cớ xoay người, Ý Thiên không nhìn thấy ánh mắt nàng, cho nên Lan Hinh theo bản năng nhìn tượng trưng nam tính kia của Ý Thiên, cái miệng nhó nhắn hơi hơi mở ra, tựa như cảm thấy khiếp sợ.
Lan Hinh từ nhỏ hầu hạ Nam Cung Phi Vũ, cách môi ba năm ngày liền cần tắm rửa thay quần áo, đối với thân thể Nam Cung Phi Vũ có thể nói hiểu biết vô cùng.
Một lần này, Lan Hinh cùng Nam Cung Phi Vũ cũng chỉ mấy ngày không gặp, nhưng nơi đó của Ý Thiên rõ ràng so với Nam Cung Phi Vũ to hơn một chút.
Vì thế, Lan Hinh có chút khả nghi, nhưng không nắm chắc.
Bởi vì Nam Dương người lấy liệt hỏa làm đồ đằng, tu luyện pháp quyết chí dương chí cương, nơi đó của nam nhân bình thường so với người địa khu khác lớn hơn một chút.
Trước kia, Nam Cung Phi Vũ chỉ là võ hồn, tu vi cũng không tính là mạnh, thể chất cũng chỉ bình thường.
Nay, Nam Cung Phi Vũ tấn thăng thành võ tôn, tu vi thực lực tăng vọt thật lớn, trong cơ thể khí nguyên dương đại thịnh, tượng trưng nam tính như vậy theo đó lớn thêm, cái này cũng tựa như là chuyện rất bình thường.
Hơn nữa , võ tôn cùng võ hồn có rất lớn khác biệt, ở phương diện rèn luyện thân thể, vò tôn cũng luận với võ hồn mạnh hơn mấy chục lần.
Bình thường mà nói, từ võ hồn tấn thăng võ tôn, thân thể đều sẽ xuất hiện một số biến hóa rõ ràng.
Lan Hinh từ nhó hầu hạ Nam Cung Phi Vũ , cũng chỉ từng thấy thân thể Nam Cung Phi Vũ, thiếu đối tượng đối lập, bởi vậy có sự việc nàng cùng không hiểu biết.
Nhanh chóng đứng dậy, Lan Hinh thử một chút nhiệt độ nước, nhẹ giọng nói: “Nhiệt độ nước thích hợp, thiếu gia vào đi.”
Ý Thiên không nói một lời, đã sớm hận không thể tiến vào thùng tắm, nhưng không tiện biểu hiện quá mức vội vàng.
Lan Hinh ở trong nước bỏ thêm một ít hoa lộ, mùi thơm mê người làm cho người ta say mê.
Ý Thiên ngồi ở trong thùng tắm, thân thể căng thẳng thoáng thả lòng, vân hết sức duy trì bình tĩnh.
Lan Hinh đứng ở sau Ý Thiên, bàn tay ngọc nõn nà bóp bả vai Ý Thiên, làm hắn cảm thấy thoải mái vô cùng.
Dưới bóng đêm, trong Đông Lâm phủ, Ý Thiên nằm ở trong thùng tắm, hưởng thụ bàn tay Lan Hinh vuốt ve, loại cảm giác này làm cho hắn say mê.
Từ khi có trí nhớ tới nay, đây là chuyện Ý Thiên cảm thấy thoải mái nhất, lưu luyến nhất.
Lan Hinh xấu hổ mang vui mừng, hai tay xoa bóp thân thể Ý Thiên, tẩy đi một thân mệt mòi, tẩy đi một thân vết mồ hôi cho hắn.
Nhiều năm trước tới nay, đây là chuyện Lan Hinh thường xuyên phải làm.
Theo tuổi tăng lên, Lan Hinh càng ngày càng hiểu chuyện, con người cùng càng ngày càng thẹn thùng, nhưng trong lòng lại có một tình cảm khát vọng, hy vọng có thể trở thành của thiếu gia, dùng tất cả đi hầu hạ thiếu gia, lấy lòng thiếu gia.
Môi lúc đó, Nam Cung Phi Vũ đều sẽ xuất hiện xúc động, nhưng không làm, luôn ở một khắc cuối cùng lại đột nhiên bừng tinh.
Một điểm này, Lan Hinh luôn khó hiểu, Nam Cung Phi Vũ cũng rất nghi hoặc, tuyệt không hiểu tất cả cái này đều là Kỳ Lân Thánh Quả đang quấy phá.
Nam Cung Phi Vũ thân là võ hồn, căn bản không tiêu hóa được Kỳ Lân Thánh Quả, một khi hắn động tình dục, phá đồng thân, Kỳ Lân Thánh Quả trong cơ thể sẽ xảy ra biến dị, làm cho hai bên hủy diệt.
Kỳ Lân Thánh Quả chính là cực kì chí dương chí cương, cực độ bài xích Huyền Âm khí.
Nếu không thể luyện hóa hấp thu Kỳ Lân Thánh Quả, liền không the phá thân, nếu không nhân quả đều mất, kẻ sau thiết tưởng không chịu nổi.