Bạch Phong nhìn Ý Thiên, hỏi: “Phi Vũ, ngươi còn có đối sách khác hay không?”
Ý Thiên trầm ngâm nói: “Đối sách tất nhiên còn có, chỉ là ta đang cân nhắc, đối phó Nam Cung Kiến Hoa cùng Nam Cung Diệt như thế nào. Trước mắt chúng ta có hai loại lựa chọn, một là tự mình nghĩ cách hóa giải, hai là mượn dùng sức Nam Cung Uyển Nghi, trấn áp Nam Cung Diệt.”
Nam Cung Vân bật thốt lên: “Tất nhiên mượn dùng sức Nam Cung Uyển Nghi, mới có thể đối phó bọn hắn. Lấy thực lực chúng ta, căn bản chính là lấy trứng chọi đá.”
Bạch Phong khuyên nhủ: “Nam Cung Diệt kia là võ hoàng, chúng ta căn bản không đối phó được, vẫn là tìm Nam Cung Uyển Nghi đến đối phó hắn tương đối tốt hơn.”
Từ Nhược Hoa ngạc nhiên nhìn Ý Thiên, hỏi: “Ngươi có cách tự mình hóa giải nguy cơ này?”
Ý Thiên hôi ngược lại: “Ngươi không tin?”
Từ Nhược Hoa lắc đầu nói: “Không phải không tin, ta chỉ là nghĩ không ra ngươi muốn dùng phương pháp gì để hóa giải.”
Ý Thiên lạnh nhạt nói: “Đừng lo lắng, còn có ba ngày thời gian, tạm để ta cân nhắc một chút, lấy hay bỏ như thế nào. Buổi tối mọi người nắm chặt thời gian tăng thực lực, ngày mai chúng ta liền dọn vào Đông Lâm phủ.”
Thấy Ý Thiên không muốn nói thêm, Từ Nhược Hoa cũng không hỏi nhiều nữa, Nam Cung Vân tạm thời đặt xuống lo lắng trong lòng, phân phó tổng quản Trần Phúc ăn cơm.
Hôm nay đối với Nam Cung Phi Vũ gia mà nói, đã xảy ra nhiều lắm sự tình.
Ý Thiên tấn thăng võ tôn, chém giết Nam Cung Chính Hào, Nam Cung Vân cùng Bạch Phong song song tấn thăng võ hồn, đây đều là việc vui.
Cộng thêm cao tầng Nam Cung thế gia tưởng thưởng cùng tứ phong dày, có thể nói là song hỷ lâm môn.
Nhưng trong hỉ có bi, phúc họa đan nhau.
Nam Cung Diệt tổ chức sự kiện, làm người một nhà Nam Cung Phi Vũ tràn ngập bất an cùng lo lắng.
Sự kiện này, có thể nói là lòng Tư Mã chiêu người qua đường đều biết, rõ ràng nhàm vào Nam Cung Phi Vũ.
Vì thế, Nam Cung Vân, Bạch Phong, Từ Nhược Hoa đều suy nghĩ đau khổ, tìm kiếm đổi sách.
Nhưng Ý Thiên lại hoàn toàn không thèm để ý, rốt cuộc hắn có cách nào để hóa giải tràng nguy cơ này?
Sau cơm chiều, Nam Cung Vân cùng Bạch Phong song song trở về phòng nắm chặt tu luyện, Ý Thiên thì mang theo Từ Nhược Hoa đi vào hoa viên.
Ngồi ở dưới tàng cây, Ý Thiên kéo bàn tay nhỏ của Từ Nhược Hoa, ánh mắt mỉm cười nhìn nàng, trong lòng lại nổi lên một loại cảm giác áy náy.
“Cần gì nhìn ta như vậy?”
Gò má Từ Nhược Hoa ửng đỏ, hơi tỏ ra thẹn thùng.
Ý Thiên cười cười, dịu dàng nói: “Ta muốn đem ngươi nhìn rõ.”
Từ Nhược Hoa trừng mắt nhìn Ý Thiên một cái, hơi tỏ ra u oán nói: “Ngươi cả ngày có Lan Hinh hầu hạ, nào còn có thể nghĩ đến ta.”
Ý Thiên ỷ cười cứng đờ, ngượng ngùng nói: “Ghen rồi?”
Từ Nhược Hoa hừ nói: “Ta nói chẳng lẽ không đúng sao?”
Ý Thiên cười bồi nói: “Ngươi nói đúng, là ta không tốt, là ta sai.”
Ở trong trí nhớ của Nam Cung Phi Vũ, Ý Thiên đã tìm được không ít trí nhớ cùng loại, mỗi một lần chỉ cần Nam Cung Phi Vũ chủ động nhận sai, Từ Nhược Hoa sẽ mềm lòng, sẽ không truy cứu quá nhiều.
Than nhẹ một tiếng, Từ Nhược Hoa nói: “Trước kia tu vi ngươi tạm dừng không tiến, ta luôn bên ngươi, ngươi khi đó hoàn toàn thuộc về ta. về sau tu vi ngươi càng ngày càng cao, địa vị càng ngày càng cao, nữ nhân bên người cũng sẽ càng ngày càng nhiều. Khi đó, ngươi còn có bao nhiêu thuộc về ta?”
Sóng mắt Ý Thiên chuyển động. suy tư về lời của Từ Nhược Hoa, vấn đề này hắn cho tới bây giờ chưa -từng cân nhắc.
Nữ nhân ghen, đó là ghen tị.
Nam nhân ghen,lại cảm giác thế nào?,
Tìm tòi trí nhớ của Nam Cung Phi Vũ Ý Thiên rất nhanh tìm được đoạn ngắn ghen, cảm giác tim đập nhanh rạo rực giận xông lên.
Thì ra đây là ghen, đây là ghen tị, quả thật không quá dể chịu.
Trước kia, Ý Thiên tiếp xúc nhiều là cỏ cây, không có ân oán phức tạp, không có thiện biển khúc mắc.
Nay, Ý Thiên cùng người ở chung, chậm rãi cảm nhận được cái gì là ân oán, cái gì là thù hận, cái gì là âm mưu, cái gì là ghen tị.
Lòng người khó dò, Ý Thiên hiện tại cuối cùng hiểu được một ít.
Nghênh đón ánh mắt của Từ Nhược Hoa, Ý Thiên nói: “Ta lúc đó, có lẽ không phải do ta. Lòng người rộng lớn vô hạn, có thể chứa vạn vật, nhưng cảm xúc dao động, lại có thể nháy mắt hủy diệt vạn vật.”
Từ Nhược Hoa hỏi ngược lại: “Vậy lại thế nào? Khúc mắc định sẵn giữa chúng ta, luôn có một phương trả giá nhiều hơn.”
Ý Thiên chần chờ nói: “Đây là cảm tình, luôn ở trong hoặc nhiều hoặc ít tìm kiếm đường ra.”
Từ Nhược Hoa nghe vậy chấn động, tâm linh giống như có xúc động, lâm vào trầm mặc.
Ý Thiên nhìn lướt qua chung quanh, chín chùm sóng dò xét vô hình đan xen phân bố, mỗi một chùm sóng dò xét đều nhiều đến mấy ngàn đạo, lẫn nhau hợp thành một tấm lưới dò xét dày đặc, bao trùm ở bốn phía Nam Cung Phi Vũ gia, bất cứ gió thôicỏ lay gì cũng đều ở trong lòng bàn tay.
Những sóng dò xét này vô thanh vô tức, nhưng lại trốn không thoát mắt Ý Thiên.
Nơi phát ra chín chùm sóng dò xét ở chín cái phương hướng, nơi phát ra ở chín người, tất cả đều đang chặt chẽ giám thì động tĩnh nhà Nam Cung Phi Vũ.
Từ một điểm này liền có thể thấy được, Ý Thiên sau khi chém giết Nam Cung Chính Hào, quý phủ cũng đã bị người theo dõi, chẳng phân biệt ngày đêm theo dõi chặt chẽ.
Những người này không nhất định hoàn toàn chịu Nam Cung Kiến Hoa khống chế, nhưng tuyệt đối có một bộ phận là Nam Cung Kiến Hoa phái tới.
về phần tồn tại thể lực khác, hiển nhiên cũng là đang đánh chủ ý Ý Thiên, muốn mưu đồ gây rối.
Nghĩ đến những cái này, trên mặt Ý Thiên nổi lên ý cười.
Đối với đùa bỡn thủ đoạn, Ý Thiên trước kia rất ít đề cập.
Nhưng tần suất ý thức Ý Thiên vượt quá tưởng tượng, phương diện chỉ số thông minh tuyệt đối sẽ không thấp hơn bất luận kẻ nào.
Dưới bóng đêm, gió đêm như bông.
Ý Thiên nhẹ nhàng đem Từ Nhược Hoa ôm vào trong lòng, khẽ vỗ về mái tóc nàng, hít thở cỗ khí tức mê người kia trên người nàng truyền đến.
Nhắm mắt lại, Ý Thiên chậm rãi thích loại cảm giác này, dần dần cùng trí nhớ của Nam Cung Phi Vũ chồng xếp cùng một chỗ, thật sâu bị cỗ hương vị đó trên người Từ Nhược Hoa hấp dẫn.
Mỹ nhân như tranh, hương tản ra, cần phải cẩn thận thưởng thức.
Ý Thiên lần đầu tiên chuyên tâm lãnh hội hương vị một nữ nhân như vậy, suy nghĩ trở nên dị thường sinh động, tựa như nhớ lại một số trí nhớ trước kia.
Những trí nhớ đó mơ hồ vô cùng luôn chợt lóe rồi biển mất, làm Ý Thiên không nắm chắc được.
Từ Nhược Hoa tựa vào trong lòng Ý Thiên, đôi mắt như nước nhìn chăm chú gò má anh tuấn của Ý Thiên, đáy mắt lóe ra tình cảm vui sướng.
Giờ khắc này, nàng có thể quên tất cả, chìm đắm trong bầu không khí tuyệt vời này, không muốn thức tỉnh.
Mặc dù chỉ ngắn ngủi một khắc, bọn họ cũng từng gắn bó lẫn nhau.
Phát giác ánh mắt của Từ Nhược Hoa, Ý Thiên mở to mắt, hướng về phía nàng cười cười, lập tức đứng dậy kéo nàng đi vào trong phòng.
Trong mắt Từ Nhược Hoa trào ra tình cảm xấu hổ vui mừng, không nhúc nhích nhìn người yêu.
Ý Thiên đã dễ dàng đọc hiểu hàm nghĩa trong mắt Từ Nhược Hoa, nhưng hắn lại không thể vượt qua, bởi vì hắn không phải Nam Cung Phi Vũ, hắn còn chưa vượt qua bóng ma trong lòng.
“Nắm chặt tu luyện, chúng ta phải nhanh một chút tấn thăng vô hoàng, mới có thể có nơi đứng chân.”
Vỗ vỗ bả vai Từ Nhược Hoa, trên mặt Ý Thiên chứa đầy mỉm cười che dấu.
Từ Nhược Hoa có chút thất vọng, những lại không tiện nói rõ, nhẹ giọng nói: “Chúng ta cùng nhau cố gắng, vô lụận núi đao biển lửa, chân trời góc biển, ta đều ở bên ngươi.”
Trong lòng Ý Thiên cảm động cho Từ Nhược Hoa một cái ôm thâm tình, lập tức xoay người rời đi. /