Lạc Ngọc Kiều trừng mắt nhìn bóng lưng của Ý Thiên, trong ánh mắt có hận ý.
- Ngươi làm gì cảm ơn hắn, hắn có ý nhục nhã chúng ta đấy.
Tào Băng Oánh nhìn qua đi xa Ý Thiên, ngâm khẻ nói: "Hắn cứu chúng ta, lại không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, điều này chẳng lẽ không đáng cảm tạ? Đổi những người khác, có mấy có thể như hắn như thế bình tĩnh?"
Âm thanh không lớn, nhưng lại truyền vào tai của Ý Thiên, câu này khiến tâm tình của hắn phức tạp, đột nhiên sinh ra cảm giác khác lạ, dường như cảm giác mình cứu nàng tới sơn cốc này, đó là một chuyện rất nguy hiểm.
Lạc Ngọc Kiều không nói, nàng hiểu ý của Tào Băng Oánh, bất kể nói thế nào, Ý Thiên có thể làm như vậy cũng xem như quân tử.
Dùng lập trường của hai bên mà nói, Ý Thiên hôm nay xuất thủ cứu giúp đã là lấy ơn báo oán, đáng quý, Lạc Ngọc Kiều còn quá nghiêm khắc làm cái gì?
- Đi thôi, chúng ta trước rời khỏi nơi đây.
Tào Băng Oánh kéo tay Lạc Ngọc Kiều, hai vị thiên chi kiêu nữ này tuy nhiên ở môn phái khác nhau, tuy vẫn tranh cường háo thắng, nhưng cảm tình với nhau rất tốt, có chút giống nam nhân trọng nam nhân.
Rời khỏi sơn cốc, Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh bay ra khỏi Thiên Nhất sơn mạch, sau khi đi hơn trăm dặm, đột nhiên trước mặt xuất hiện một người.
Người này tới thần kỳ, Tào Băng Oánh vẫn lưu ý động tĩnh xung quanh cũng không phát hiện cái gì, chuyện này khiến nàng cảnh giác.
Lạc Ngọc Kiều đánh giá người nọ, người này một thân áo dài màu vàng, tuổi chừng hai mươi lăm, mày kiếm mắt sáng, thần thái sáng láng, quanh người tỏa ra khí thế tự tin.
Thanh niên áo vàng thân hình thon dài, phiêu dật thanh tú, đôi mắt đen nhánh bắn ra hào quang khiếp người, giống như hai vòng xoáy hấp dẫn người khác.
Lạc Ngọc Kiều kinh ngạc, người tới tướng mạo xuất chúng, điểm không thích nhất chính là nụ cười tà dị, cho người ta cảm giác không đáng tin cậy.
- Ngươi là ai?
Tào Băng Oánh vẫn tỉnh táo, trực tiếp mở miệng hỏi thăm.
Nam tử áo vàng tự nhân mỉm cười không tệ, bình tĩnh thong dong nói:
- U Châu tứ thiếu gia, phong hoa tuyết nguyệt. Ta là Hàn Phong.
Tào Băng Oánh sắc mặt kinh biến, bật thốt lên nói:
- Ngươi là đa tình kiếm Hàn Phong!
Nam tử áo vàng cười nói:
- Đúng là Hàn mỗ, hai vị cô nương phong hoa tuyệt đại, không biết xưng hô thế nào?
Lạc Ngọc Kiều nhanh mồm nhanh miệng, nói:
- Tử phủ thiên nữ Lạc Ngọc Kiều, nàng là Thiên môn Phi Yến Tào Băng Oánh.
Hàn Phong ánh mắt kinh hỉ, cười nói:
- Thì ra là hai vị thiên chi kiều nữ, Hàn mỗ đúng là hạnh ngộ, hiện tại có duyên gặp nhau, sắc mặt hai vị không tốt, dường như có thương tích trong người, có thể cáo tri là gặp chuyện gì không?
Tào Băng Oánh kéo Lạc Ngọc Kiều ra phía sau, lạnh nhạt nói:
- Đa tạ Hàn đại hiệp quan tâm, chúng ta đúng là bị chút nội thương, hiện tại phải chạy về Tử phủ, cáo từ.
Chợt lóe lên, Tào Băng Oánh muốn lách qua Hàn Phong tiến về phía trước.
Kim quang lóe lên, Hàn Phong xuất hiện trước mặt của Tào Băng Oánh cùng Lạc Ngọc Kiều, cười nói:
- Hai vị cô nương có thương tích trong người, còn cách Tử phủ một đoạn, có thể cho ta hộ tống hay không?
Lời vừa nói ra, Hàn Phong lập tức giơ tay bắt lấy cánh tay của hai nàng.
Lạc Ngọc Kiều không phát giác gì, nhưng Tào Băng Oánh sớm đã cảnh giác, né tránh thật nhanh, quát:
- Ngươi làm gì.
Lạc Ngọc Kiều lập tức cảnh giác, nhưng đã trễ.
Hàn Phong sớm khống chế thời không gần đó, Tào Băng Oánh mặc dù có tâm né tránh, nhưng không thể nhúc nhích, song song rơi vào tay của Hàn Phong.
Cười ha hả, Hàn Phong đắc ý nói:
- Hàn mỗ ngoại hiệu đa tình kiếm, tự nhiên là người thương hoa tiếc ngọc. Hai vị cô nương dung nhan tuyệt sắc, Hàn mỗ đã gặp gỡ thì sao bỏ qua cơ hội được?
Lạc Ngọc Kiều giận dữ, mắng:
- Họ Hàn, không thể ngờ ngươi là thế hệ vô liêm sỉ. Ngươi tốt nhất nên thả chúng ta ra, nếu không Thiên môn cùng Tử phủ sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Trong lòng Tào Băng Oánh đắng chát, vừa thoát ly ma chưởng Tà Đồng, lại rơi vào tay của Hàn Phong, đúng là xuất sư bất lợi.
Hàn phong chế trụ hai nữ, không quan tâm Lạc Ngọc Kiều uy hiếp, cười nói:
- Còn trẻ đắc ý tu tận hoan, có hoa mà không hái quá phí phạm. Nói thật, Hàn Phong ta tu hoành U Châu nhiều năm, thực sự chưa từng gặp qua người tuyệt sắc như các ngươi, hôm nay đúng là trời cũng giúp ta. Ha ha...
Tào Băng Oánh giọng căm hận nói:
- Ngươi sẽ không sợ Thiên môn Tử phủ đuổi giết ngươi?
Hàn Phong tự ngạo nói:
- Phóng nhãn khắp thiên hạ, trừ Bát Cực Thần Điện ra, Hàn Phong ta không đặt kẻ nào vào trong mắt.
Nhìn qua hai nữ, Hàn Phong đi tới, lúc này một tay đưa lên ngực của Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, muốn bóp niết cho thoải mái, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.
Lạc Ngọc Kiều khó thở, tức giận nói:
- Họ Hàn, ngươi dám đụng tới ta, ta nhất định sẽ giết ngươi.
Hàn Phong cười tà nói:
- Chết dưới hoa mẫu đơn, ta cam tâm tình nguyện, hết sức vui vẻ. Hiện tại nên cho ta nhấm nháp tư vị của các ngươi đã.
Hàn Phong duỗi tay ra, vuốt ve gương mặt Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, cảm giác da thịt mềm mại co giãn, làm cho hắn tán thưởng không thôi.
Lạc Ngọc Kiều tức giận muốn chết, nhịn không được mắng to.
Tào Băng Oánh tâm thần run rẩy, tràn ngập đắng chát.
Nhìn qua phản ứng khác nhau của hai nữ, Hàn Phong cực kỳ đắc ý, lúc này muốn bóp kiều đồn mê người của hai nàng.
Một khắc này thân thể Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh chấn động, trong đôi mắt đẹp toát ra vẻ sợ hãi, nhìn chằm chằm vào Hàn Phong, đôi mắt tràn ngập ủy khuất.
Hàn Phong cười lớn không thôi, ánh mắt tập trung ánh mắt hai nữ, cảm giác chưởng khống tất cả, nắm giữ sinh mệnh này khiến hắn vô cùng thoải mái, trong nội tâm vô cùng đắc ý.
Nhưng mà lúc bàn tay của Hàn Phong sắp chạm vào bộ ngực của Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh thì đột nhiên có một giọng nói vang lên.
- Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, khi dễ nữ nhân, ngươi không cảm thấy mất mặt sao?
Giọng nói đột nhiên xuất hiện này khiến tâm thần Hàn Phong chấn động, vô ý thức hai tay vươn về trước, ý đồ khống chế Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh vào trong tay.
Nhưng mà khi giọng nói vang lên, một lực lượng huyền diệu chặt đứt khống chế của Hàn Phong với hai nữ, trong một sát na, dùng phương pháp huyền diệu khó giải thích vừa vặn tránh thoát tay của Hàn Phong.
Tất cả nói thì chậm nhưng diễn ra trong tức thì.
Đợi đến lúc Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh kịp phản ứng thì lực trói buộc trên người các nàng biến mất, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện bên cạnh.
Hàn Phong lúc trước vô cùng đắc ý, giờ phút này lại tức giận muốn chết, thần sắc anh tuấn biến thành dữ tợn, giận dữ hét:
- Xú tiểu tử dám phá hỏng chuyện tốt của ta, nhanh nhanh nhận cái chết.
Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh nhìn qua Ý Thiên bên cạnh, trên gương mặt mang theo vui sướng và kích động.
Dĩ vãng tự phụ kiêu ngạo, không ai bì nổi, lúc này sớm biến mất, mà chuyển biến thành là một loại tín nhiệm, ỷ lại, vô cùng động lòng người.