- Các ngươi đang đi đâu, hắn là ai, vì sao cứu chúng ta?
Tô Nhã Ngọc nói:
- Chúng ta cứu ngươi chỉ là vì thiện ý, không có vì cái gì. Chuyện khác, chúng ta tạm thời không tiện nhiều lời, các ngươi đi đi.
Ngô Nhã Cầm nói:
- Hắn cứu chúng ta, phần ân tình này chúng ta sao không để ý chứ?
Ứng Thải Liên nói:
- Chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn rời đi, chính là hồi báo tốt nhất với chúng ta.
Ứng Thải Liên nhìn qua Tô Nhã Ngọc, lập tức phong bế tu vị của Ngô Nhã Cầm cùng Triệu Phi Loan, sau đó trực tiếp ném các nàng xuống dưới đất.
Trong quá trình Ngô Nhã Cầm cùng Triệu Phi Loan rơi xuống thì phong ấn tu vị của các nàng cũng mở ra, các nàng cũng không có bị thương cái gì.
Lúc này đám người Ý Thiên cũng rời đi không còn chút bóng dáng.
Ngô Nhã Cầm cùng Triệu Phi Loan nhìn nhau, ánh mắt nhìn nhau không vừa mắt, nhưng sau khi trải qua chuyện này, quan hệ của hai bên đã phát sinh biến hóa, song song kết bạn rời khỏi.
Sắc trời tối lại, Ý Thiên đề nghị tiếp tục chạy đi, nhưng ba nàng phản đối.
- Thương thế của ngươi thế chưa lành, đêm nay nên đặt chân tại đây, nắm chặt thời gian chữa thương.
Lời này là do Từ Nhược Hoa nói, Ý Thiên không cãi lại, chỉ tiếp thu.
Một lát sau Tô Nhã Ngọc tìm được tiểu trấn, đi tìm khách sạn nghĩ lại.
Sau bữa cơm chiều, Ý Thiên trở về phòng chữa thương, Ứng Thải Liên thì đi theo.
Từ Nhược Hoa cùng Tô Nhã Ngọc phát hiện, tận lực lảng tránh, ngay cả Ý Thiên cũng cảm thấy bất thường.
- Các ngươi có việc gạt ta?
Ứng Thải Liên thiết lập phòng ngự trong phòng, thần sắc xấu hổ đi tới bên cạnh Ý Thiên, thấp giọng nói:
- Nạp Lan Tú Quyên nói cho chúng ta biết, ngươi bị thần khí gây thương tích, muốn sớm khôi phục thì nhất định phải Âm dương song tu. Tu vị của ngươi có quan hệ tới an nguy của mọi người, bởi vậy đây là trọng yếu nhất.
Ý Thiên nghe vậy tỉnh ngộ, cười khổ nói:
- Cái này...
Ứng Thải Liên đỏ mặt, xấu hổ nói:
- Trong ba người chúng ta, Tô Nhã Ngọc cùng ngươi quen biết không lâu, Từ Nhược Hoa thì còn thân nguyên âm, thập phần thẹn thùng. Chỉ có ta... Ta...
Nghe nàng ấp úng thì Ý Thiên chấn động, Ứng Thải Liên cắn chặt hàm răng và đầy ngượng ngùng, làm cho nội tâm của hắn nóng lên.
Rời khỏi Nam Dương, Ý Thiên đã chưa chạm qua nữ nhân nào, cảm xúc đó thập phần khó quên.
Hôm nay Ứng Thải Liên ở bên cạnh, trí nhớ ngày xưa hiện ra trong lòng, làm cho hắn xúc động, bản tính và nhu cầu cũng khơi dậy.
Từ Nhược Hoa ngồi trong sân, nhìn qua trăng sáng trên trời, ánh mắt cô đơn.
Tô Nhã Ngọc đi tới bên cạnh Từ Nhược Hoa, nói:
- Đã không vui, vì sao không đi vào, lại ở đây canh chừng cho bọn họ?
Từ Nhược Hoa thu hồi ánh mắt, nói:
- Sao ngươi không ngủ đi, chẳng lẽ ngươi cũng muốn đi vào thay nàng ta sao?
Tô Nhã Ngọc sắc mặt khẽ biến, khẽ nói:
- Ngươi đừng đánh chủ ý lên ta.
Từ Nhược Hoa quay đầu lại nhìn qua nàng, đột nhiên cười nói:
- Vậy sao ngươi không ngủ đi.
Tô Nhã Ngọc thần sắc xấu hổ, nhưng không có lui bước.
- Ta thích ai đó là tự do của ta, không mượn ngươi xen vào.
Từ Nhược Hoa buồn bả nói:
- Trên lý luận mà nói, ta đúng là không xen vào. Nhưng khi chúng ta thích cùng một người thì nó lại có liên quan đấy.
Tô Nhã Ngọc nói:
- Ngươi sẽ không sợ hối hận sao? Ý Thiên bên người nữ nhân thành đàn, về sau còn thành lập Âm Dương Hòa Hợp Phái, càng hấp dẫn không biết bao nhiêu thiếu nữ truy cầu, ngươi không ghen ghét?
Từ Nhược Hoa khổ sở nói:
- Nói không ghen ghét đó là gạt người, nhưng cảm tình chính là như vậy, rõ ràng trong lòng ngươi ghen ghét muốn chết, nhưng mà ngươi không thể không buông tay, cũng như nhiều nữ nhân khác trở thành tù binh của hắn, cũng không muốn giao thể xác và tinh thần của mình giao cho nam nhân khác.
Tô Nhã Ngọc trầm mặc, Từ Nhược Hoa nói lời này đánh trúng chỗ hiểm của nàng, làm cho nàng không cách nào phản bác.
Trong phòng Ý Thiên, xuân ý đang giăng khắp phòng.
Ứng Thải Liên lúc này cực lực khiêu khích, làm cho Ý Thiên lâm vào dục vọng.
Ý Thiên thương thế khác với người khác, thời khắc nào cũng lan tràn và chuyển biến xấu, hắn không thể không áp chế.
Khi Ý Thiên nắm giữ tình huống, nguyên từ quang năng có thể từng bước chữa trị nội thương của hắn, nhưng cần phải có thời gian.
Mà Xích Âm Tử Dương Quyết cũng có thể chữa thương, nhưng cần lô đỉnh thượng giai và thời gian sung túc.
Trước mắt Ý Thiên hai bút cùng vẽ, nguyên từ quang có thể kết hợp Xích Âm Tử Dương Quyết, nội thương khép lại tốc độ tăng nhanh.
Âm Dương Hòa Hợp Phái Âm Dương Pháp Quyết bao hàm Âm dương song tu, đó là nhờ cơ thể nam nữ phối hợp, Huyền Âm chi khí cùng Huyền Dương chi khí lưu động với nhau, dung hợp lẫn nhau, đạt tới Âm dương tương tế, tăng tu vị lên.
Mà Xích Âm Tử Dương Quyết cùng Âm Dương Pháp Quyết có chỗ khác biệt, nó có thể trong ngoài tuần hoàn phối hợp với nhau, do đó câu thông thiên đấy, lấy lực lượng vạn vật hóa thành Âm dương chi khí, do đó diễn sinh thái cực, lĩnh ngộ chân lý hỗn độn.
Ứng Thải Liên cùng Ý Thiên từng trong Huyết Dục Linh Giới có duyên phận hợp thể với nhau, chỗ đó các loại tư thái nam nữ có quan hệ tới âm dương song tu, mà Ý Thiên lại truyền thụ cho Ứng Thải Liên Âm Dương Pháp Quyết, bởi vậy lúc này chữa thương cũng là tu luyện Âm Dương Pháp Quyết, có trợ giúp Ứng Thải Liên tu vị tăng lên, cũng giúp thương thế Ý Thiên chuyển biến tốt đẹp.
Trong đó Ý Thiên vừa thúc dục Xích Âm Tử Dương Quyết, vừa hưởng thụ khoái hoạt mà Ứng Thải Liên mang tới cho hắn, còn chuyển hóa nguyên từ quang năng, hai bút cùng vẽ, gia tốc chữa thương.
Suốt thời gian này Ý Thiên cùng Ứng Thải Liên song tu và chữa thương, kết quả thương thế của Ý Thiên cải thiện thật lớn, mà tu vị của Ứng Thải Liên cũng tăng cao tương ứng.
Lại nói Nam Cung Uyển Nghi, Lý Nhược Nhiên, Tào Băng Oánh ba người sau khi rời khỏi Đạo Châu, trở lại Vân Châu.
Dưới sự dẫn dắt của Lý Nhược Nhiên, kết hợp Tào Băng Oánh suy tính, cuối cùng đã tìm ra nơi đặt bản doanh Âm Dương Hòa Hợp Phái, chỗ này nằm trong Thiên Tòng quốc.
Trong Vân Châu bốn nước, Thiên Tòng quốc diện tích nhỏ nhất, lại phồn hoa nhất.
Tào Băng Oánh thông qua trận pháp suy diễn cùng sưu tầm, xác định phương vị nằm ở phía bắc cách Thiên Vân thành một ngàn hai trăm dặm, nằm trong hạp cốc.
Nơi này núi non trùng điệp, dãy núi vờn quanh, sơn mạch liên miên không dứt kéo dài mấy ngàn dặm, có rừng nhiệt đới rậm rạp cùng nguồn nước phong phú, là nơi tốt thích hợp tu chân.
Đánh giá hạp cốc, Mã Chí Viễn nghi vấn nói:
- Nơi núi rừng hoang vu này có gì đặc biệt đâu?
Cổ Ngũ cười nói:
- Nơi đây bí mật ẩn khuất, là nơi tốt trùng kiến tông phái.
Tào Băng Oánh nói:
- Ở đây không chỉ bí mật đơn giản như vậy, đây là nơi duy nhất hội tụ chín long mạch của Vân Hoang đại lục. Long mạch này là ẩn mạch, các ngươi căn bản không nhìn ra. Địa điểm hiện tại đã xác định, trùng kiến cần rất nhiều tài liệu, chúng ta nên thương nghị kỹ lưỡng đi.