- Chuyện này không vội, chúng ta nên đi tới đó trước, sau đó lại suy tính biện pháp.
Mọi người không có dị nghị, đều thúc giục Ý Thiên nhanh chóng tiến đến, để tránh bị người ta nhanh chân tới trước.
Ý Thiên phân phó mọi người đi theo bên cạnh mình, sau đó thúc dục Truyền Tống Trận dưới chân, nhưng thấy một đạo quang mang hiện ra, mọi người liền lập tức biến mất, xuất hiện trong tòa cổ thành khác.
Sau đó Ý Thiên mượn nhờ Truyền Tống Trận, lần lượt vượt qua các thành cổ, tiến tới Thiên Hoang Thánh Thành, liên tục thúc dục chín mươi sáu lần Truyền Tống Trận thì đi tới một tòa cổ thành hư tổn nghiêm trọng.
- Truyền Tống Trận nơi này đã bị phá hư, chúng ta phải bay tới tòa cổ thành tiếp theo. Trước khi tới trung tâm, chúng ta phải phi hành mười bảy lần. Thời gian còn lại thì nhờ Truyền Tống Trận, trực tiếp di chuyển tức thời.
Chư Cát Đằng Huy nghi vấn nói:
- Ta cẩn thận lưu ý qua, mỗi một tòa Truyền Tống Trận đều không giống nhau, ngươi làm sao mở trận pháp ra ngay mà không cần nhắc?
Ý Thiên cười nói:
- Trước khi khởi hành ta đã nắm giữ các phương pháp mở Truyền Tống Trận ra. Ta cần làm chính là suy tính con đường đi tốt nhất, nhất định phải tiến hành thăm dò mỗi tòa cổ thành, từ đó sàng chọn ra phương thức tốt nhất.
Chư Cát Đằng Huy nghe vậy không nói, Ý Thiên mặc dù chỉ là hời hợt đơn giản, nhưng mà phức tạp trong đó người hơi hiểu biết đều hiểu rõ ràng.
Đối với Ý Thiên có năng lực quỷ thần khó lường này, tuy Chư Cát Đằng Huy không phục, nhưng không thừa nhận cũng không được, chính mình ở phương diện này xác thực thua xa hắn.
Phi hành mấy ngàn dặm ít nhất cũng phải đi một giờ.
Ý Thiên vì tiết kiệm thời gian, mỗi đều thúc dục Vạn Vật Vô Cực, thi triển không gian chi thuật, mang theo mọi người trực tiếp bay qua.
Như thế phối hợp Truyền Tống Trận, đoàn người Ý Thiên chỉ cần nửa canh giờ là đi tới trung tâm của Vô Biên Hoang Thành -- Thiên Hoang Thánh
Thành.
Từ xa nhìn lại, Thiên Hoang Thánh Thành cực lớn, bốn phía có đường kính ngàn dặm, giống như một hòa cung, huy hoàng khí phách.
Trung tâm Thiên Hoang Thánh Thành có một tòa tháp cao mấy ngàn trượng xuyên thẳng vào mây xanh, trên đỉnh khảm một quang cầu to lớn, thời khắc nào cũng tỏa ra hào quang năm màu, hiện lên hình cái dù, bao phủ cả
Thiên Hoang Thánh Thành, hình thành kết giới phòng ngự.
Đây là tầng phòng ngự đầu tiên của Thiên Hoang Thánh Thành, ngăn cách trong ngoài.
Tầng phòng ngự thứ hai của Thiên Hoang Thánh Thành là tám mươi một cột sáng trong Thánh thành, chúng cấu thành Cửu Cửu Quy Nguyên Đại Trận, phát ra chín tầng phòng ngự, cũng dung làm một thể.
Thiên Hoang Thánh Thành còn có tầng phòng ngự thứ ba, nhưng lại giấu trong phòng ngự của tâng một và tầng thứ hai, bên ngoài căn bản không nhìn thấy tình hình.
Ý Thiên nhìn Thiên Hoang Thánh Thành, ánh mắt nhìn qua quang cầu trên đỉnh đại điện, chỗ đó tràn ngập năng lượng, cho người ta cảm giác mãi mãi không cạn kiệt.
Nam Cung Uyển Nghi nhìn qua Thiên Hoang Thánh Thành, cảm khái nói:
- Khí thế rộng rãi, duy ngã độc tôn. Thật không biết là ai kiến tạo công trình hùng vĩ này.
Lý Nhược Nhiên trầm ngâm nói:
- Tòa thành cổ này đặc biệt, hệ thống phòng ngự hoàn hảo không tổn hao gì, muốn tiến vào trong đó cũng không dễ dàng.
Từ Nhược Hoa nói:
- Ta dụng tâm thuật cảm ứng tình huống, tầng phòng ngự này uy lực kinh người, xông vào khẳng định không được. Chúng ta phải tìm phương pháp mở ra, nếu không liền không cách nào đi vào.
Mộ Dung Tiểu Dạ cười khổ nói:
- Ý niệm dò xét của ta bị phá tan thành từng mảnh, liên tục thử mấy trăm lần đều là như thế, làm sao dò xét được đây?
Lan Hinh nói:
- Ta cũng gặp gỡ tình huống này, các ngươi thì sao?
Chư Cát Đằng Huy cùng Đoan Mộc Thanh Vân song song gật đầu, đều tao ngộ chuyện như vậy.
Nam Cung Uyển Nghi thu hồi ánh mắt, nhìn qua Ý Thiên, hỏi:
- Ngươi thì sao?
Ý Thiên chần chờ nói:
- Ta không bị ảnh hưởng, nhưng mà hệ thống phòng ngự này vô cùng hoàn thiện, trước đây ta từng phí không ít thời gian, đều không thể suy tính ra sơ hở trong đó.
Ngọc Linh Lung thấy mọi người lo lắng, nói khẽ:
- Đi thôi, chúng ta nên đi tới đó trước, cân nhắc sau.
Phi thân lên, Ngọc Linh Lung xung trận ngựa lên trước, dãn đầu mọi người đi tới Thiên Hoang Thánh Thành.
Chỉ chốc lát mọi người đã đứng bên cạnh kết giới phòng ngự tầng đầu tiên của Thiên Hoang Thánh Thành, dừng ở cách đó mười trượng.
Chư Cát Đằng Huy thăm dò kết giới phòng ngự của Thiên Hoang Thánh Thành, ném một khối đá vào kết giới, ai nghĩ tới tảng đa trong nháy mắt va chạm đã biến thành phán vụn.
Ý Thiên giữ Mộ Dung Tiểu Dạ, nhắc nhở:
- Không nên thăm dò, đây là trong khống chế của Vô Biên Hoang Thành, là cấm chế cực kỳ lợi hại. Nếu đồn đại không giả, Vô Biên Hoang Thành này chính là thần khí, như vậy đối với người tu chân ở Vân Hoang đại lục đây là cấm chế có thể hủy diệt tất cả.
Từ Nhược Hoa phân tích nói:
- Công Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ một lòng muốn chạy tới nơi này, nói rõ bọn họ biết phương pháp mở cấm chế ra. Từ tu vị của bọn họ mà suy đoán, ta đoán chừng phương pháp mở ra chính là Vi Tinh Nghi, hoặc là Chú Kiếm Đỉnh.
Lý Nhược Nhiên đồng ý nói:
- Phân tích này có đạo lý, nhưng đối với chúng ta mà nói không giúp ích cái gì.
Mọi người không nói, đều lâm vào trầm tư, trong lúc nhất thời lâm vào yên lặng.
Với tư cách khống chế trung tâm của Vô Biên Hoang Thành, Thiên Hoang
Thánh Thành có thể nói không thể phá vỡ, có thể nói là phòng ngự hoàn mỹ, nếu không có Vi Tinh Nghi cùng Chú Kiếm Đỉnh, căn bản không cách nào đi vào.
Ý Thiên suy nghĩ muốn cướp số mệnh thuộc về Công Tôn Duy Ngã cùng Tả
Thiên Mệnh, nhất định phải thay đổi số mệnh, đây chính là nghịch thiên mà đi, hắn có thực lực này sao?
Hoặc là Ý Thiên có thể đánh cắp thiên cơ, xảo diệu đoạt lấy?
Nhìn thẳng phía trước, Ý Thiên biểu lộ quái dị, sau khi trầm mặc một lúc, quay đầu nhìn qua Lý Nhược Nhiên cùng Nam Cung Uyển Nghi.
Sóng mắt khẽ nhúc nhích, Ý Thiên đánh vỡ yên lặng.
- Tỷ tỷ cùng sư tỷ theo ta tới, ta có chuyện cần nói với hai người.
Một bước phóng ra, Ý Thiên xuất hiện bên ngoài vạn dặm, bóng lưng lộ ra vài phần cô đơn.
Lý Nhược Nhiên cùng Nam Cung Uyển Nghi nhìn nhau, lập tức song song bay theo Ý Thiên, trong nháy mắt đã tới bên cạnh Ý Thiên.
- Có chuyện gì không thể nói trước mặt mọi người?
Lý Nhược Nhiên mỉm cười, cùng Nam Cung Uyển Nghi có phong thái kiên quyết.
Ý Thiên nhìn qua hai nữ, nói khẽ:
- Các ngươi cũng biết Vô Biên Hoang Thành là thuộc về Công Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ.
Nam Cung Uyển Nghi nghi vấn nói:
- Đó bởi vì bọn họ là chủ kí sinh của Vi Tinh Nghi cùng Chú Kiếm Đỉnh mà?
Ý Thiên gật đầu, ánh mắt nhìn qua Thiên Hoang Thánh Thành, trên gương mặt tuấn mỹ mang theo thần sắc do dự.
- Ta suy tính rất nhiều lần, phòng ngự của thành cổ này hoàn mỹ vô khuyết, thuận theo tự nhiên thì không cách nào tiến vào trong đó được.
Lý Nhược Nhiên nói:
- Ngươi bảo chúng ta đến sẽ không phải nói chuyện này đấy chứ?