Trân, Lý Tử Mặc, Hoa Nghiêm Quốc ba người thấy Ý Thiên không tránh không né, cũng không phòng ngự, đều khinh bỉ.
Nhưng mà không ai ngờ qua một nháy mắt, ba người liền phát hiện thân thể Nam Cung Hồng run rẩy kịch liệt, đôi môi mở ra nhưng không thể phát ra chút âm thanh nào cả.
- Không ổn, mau ra tay.
Trong tiếng kinh hô, Du Hồng Trân phi thân lên, lăng không đánh một chưởng vào Ý Thiên, hỏa diễm đỏ thẫm hóa thành hỏa long, trong nháy mắt bao phủ thân thể Ý Thiên.
Lý Tử Mặc cùng Hoa Nghiêm Quốc cũng tiến công, chẳng phân biệt được trước sau xuất hiện bên cạnh Ý Thiên, quyền cước đồng thời đánh lên người Ý Thiên.
Một khắc này Ý Thiên chỉ cười lạnh, cũng không tránh trốn, lợi dụng địch nhân chủ quan khinh địch, không biết chi tiết của mình, thi triển Thôn
Thiên Hóa Hồn Đại Pháp, trong khoảng khắc vây khốn ba Huyền hoàng, chỉ vẹn vẹn có Du Hồng Trân lăng không một chưởng mới không rơi vào trong tay Ý Thiên.
Có người nói lòng của nữ nhân mảnh, những lời này có thời điểm cũng có đạo lý.
Du Hồng Trân cảm thấy ba Huyền hoàng bị thân thể Ý Thiên hấp dính vào, trong đó khẳng định có chuyện ẩn, cho nên kéo dài khoảng cách, không dám công kích.
Ý Thiên cũng không thèm để ý chút công kích này, thân thể của hắn dung hợp Linh Bút Quy Tịch, còn cứng hơn kim cương bất hoại nhiều, há lại sẽ quan tâm công kích cách không của một Huyền Hoàng.
Lúc này thân thể Nam Cung Hồng mềm nhũn, ngã xuống đất chết đi, nhưng mà thân thể của hắn vẫn còn nguyên vẹn.
Lý Tử Mặc cùng Hoa Nghiêm Quốc toàn thân run rẩy, trong mắt đầy hoảng sợ và hối hận, đáng tiếc tất cả đã quá trễ.
Sau một lát Lý Tử Mặc cùng Hoa Nghiêm Quốc cũng ngã xuống đất chết đi, một thân tu vị bị Ý Thiên hấp thu sạch, nguyên thần cũng luyện hóa thành năng lượng thể tinh khiết, dung nhập vào óc Ý Thiên.
Ý Thiên lưu lại thân thể nguyên vẹn cho ba Huyền Hoàng, là ý định cho
Nam Cung thế gia một cảnh cáo, đồng thời cũng muốn người ta biết Nam
Cung thế gia hao tổn ba Huyền Hoàng.
- Nam Cung Phi Vũ, ngươi quả thực đáng chết, cấp tren sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi... Ah, đáng giận, lão nương liều với ngươi.
Trong tiếng kinh hô, thân thể Du Hồng Trân bị Ý Thiên lăng không định trụ, lập tức chậm rãi bay về phía Ý Thiên, một thân nguyên lực bị cưỡng ép rút ra, tiến vào trong người Ý Thiên.
Du Hồng Trân kinh hãi muốn chết, nàng thế nào cũng không nghĩ ra, tu vị của Ý Thiên đáng sợ như thế này, làm gì là Huyền Hoàng, căn bản chính là thủ đoạn của Thánh Hoàng.
Sống chết trước mắt, Du Hồng Trân ý đồ nguyên thần xuất khiếu, hi sinh thân thể bảo trụ nguyên thần, đáng tiếc bị Ý Thiên biết được.
Ý Thiên trực tiếp hấp thu nguyên thần của Du Hồng Trân, khiến nàng biến thành cái xác không hồn, vẻn vẹn sau một lát té trên đất, biến thành thi thể lạnh như băng.
Đối với địch nhân, Ý Thiên cũng không nương tay, mặc dù Du Hồng Trân là một nữ nhân, lại rất có tư sắc.
Giết bốn Huyền Hoàng, Ý Thiên thông tri cho Cổ Ngũ đang thám thính tin tức trong Phi Vân thành, bảo hắn mang bốn cái xác này đưa tới Nam Cung thế gia, hơn nữa còn phải giống trống khua chiên, làm cho tất cả mọi người biết rõ bốn người này là do Ý Thiên giết chết.
Cổ Ngũ cảm thấy không ổn, chần chờ nói:
- Công tử, thời điểm này vạch mặt với Nam Cung thế gia hình như không tốt lắm đâu.
Ý Thiên nói:
- Không sao, dù sao sớm muộn gì cũng vạch mặt, Nam Cung thế gia hiện tại cũng đang làm khó dễ ta đấy thôi.
Cổ Ngũ nghe như vậy, lúc này phái người mang bốn thi thể này tới Nam Cung thế gia.
- Công tử, Vi Tinh Nghi đã có tung tích rồi, tất cả nhân mã đang chạy đi tìm bóng đen kia, nghe nói đã có không ít cao thủ chết trong tay của bóng đen kia.
Ý Thiên cười nói:
- Đây chính là kết quả ta muốn, cho bọn họ đuổi theo đi, chỉ cần không thoát ly phạm vi tầm mắt là được.
Cổ Ngũ hỏi:
- Công tử, kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?
Ý Thiên nói:
- Phái người âm thầm lưu ý tình huống Thất Bảo Lâu, mật thiết chú ý Nam
Cung Cảnh Vũ, lúc này ta giết Du Hồng Trân, đoán chừng hắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Trước mắt trong tay của hắn chỉ còn một tên cao thủ Huyền Hoàng Nam Cung Húc, có rảnh ngươi nên dẫn hắn ra, tự tay giết hắn đi. Ta muốn ngươi dùng tốc độ nhanh nhất tấn chức Thánh Hoàng, hiểu chưa?
Cổ Ngũ nghe xong nhiệt huyết sôi trào, nghiêm mặt nói:
- Công tử yên tâm, việc này giao cho ta!
Ý Thiên gật đầu, lập tức cho Cổ Ngũ đi.
Giờ phút này cao thủ Huyền Hoàng trong Phi Vân thành phần lớn tiến đến truy tung bóng đen kia, muốn cướp đoạt Vi Tinh Nghi, nhưng mà bóng đen chạy thục mạng, trước mắt Ý Thiên đã đại khái dò xét ra tình huống ở nam thành, phát hiện bóng đen kia đã ra khỏi thành, vứt bỏ đại bộ phận kẻ rượt đuổi, có thể hắn lại không có làm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Hồi tưởng lại đêm xảy ra chuyện ở phủ nguyên soái, bóng đen đã cướp Vi
Tinh Nghi tới tay, nên thừa cơ đi xa, vì sao còn phải dừng lại trong
Phi Vân thành, chẳng lẽ là vì Chú Kiếm Đỉnh? (Các chương trước gõ sai
Chú Kiếm Đỉnh thành Đúc Kiếm Đỉnh, tạ lỗi các độc giả)
Nghĩ vậy Ý Thiên đột nhiên nghĩ đến Công Tôn Duy Ngã, hắn bắt đầu dò xét trong phạm vi toàn thành.
Đúng như Ý Thiên sở liệu, trong nội thành không có Công Tôn Duy Ngã, rốt cuộc hắn đi nơi nào?
Trong trầm tư, Ý Thiên đi vào khu tây thành, ở xa xa cảm nhận được khí tức sư tỷ Lý Nhược Nhiên, xem ra nàng đang chờ hắn.
Lại đi qua đầu phố, Ý Thiên nhìn thấy Lý Nhược Nhiên đứng dưới máy hiên, đang mỉm cười ưu nhã, ánh mứt nhìn qua Ý Thiên hấp dẫn thật sâu.
Lúc này Ý Thiên xuất hiện trước mặt Lý Nhược Nhiên, nhìn qua nàng.
- Sư tỷ, chờ người sao?
Lý Nhược Nhiên tươi cười nhìn qua Ý Thiên, nhõng nhẽo cười nói:
- Đúng vậy a, ta đang chờ một tiểu bại hoại!
Nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp của Lý Nhược Nhiên, Ý Thiên tim đập rộn lên, không biết vì cái gì, khu ở chung với sư tỷ là hắn có cảm giác động tâm.
Gượng cười hai tiếng, Ý Thiên nhìn qua bốn phía, lại hỏi:
- Bại hoại, ở đâu?
Lý Nhược Nhiên cười mắng:
- Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.
Ý Thiên cười hắc hắc nói:
- Có sao? Không phát hiện.
Lý Nhược Nhiên trợn mắt nhìn Ý Thiên, nũng nịu nói:
- Giả vờ giả vịt, xem ta giáo huấn ngươi đây.
Ý Thiên nhãn châu xoay động, cười nói:
- Quân tử dùng tài hùng biện, tiểu nhân động thủ. Sư tỷ là nữ nhân, tại sao lại động thủ?
Lý Nhược Nhiên cố nén vui vẻ, xụ mặt nói:
- Hay là ngươi thử một chút đi?
Ý Thiên cười nói:
- Sư tỷ xinh đẹp như vậy, ta làm sư đệ, tự nhiên không thể khiến sư tỷ mất phong phạm thục nữ được.
Lý Nhược Nhiên bật cười, bị Ý Thiên chọc cười, mắng:
- Miệng lưỡi trơn tru, ngay cả sư tỷ cũng dám trêu chọc, nên đánh.
Bàn tay trắng vung lên, lại đánh nhẹ vào vai Ý Thiên.
Ý Thiên cam tâm tình nguyện thụ một quyền, tươi cười mê người.
- Sư tỷ hôm qua tấn chức Vũ Đế, lúc đó thật sự là tiên tử tuyệt thế, thiên hạ vô song, độc nhất trên đời. Hắc hắc, thật đẹp.
Lý Nhược Nhiên phất tay gõ đầu Ý Thiên một cái, gắt giọng:
- Đẹp cái đầu của ngươi, coi chừng ta giáo huấn ngươi.