Nói cho cùng đây là do có quan hệ với Ý Thiên, phàm là người có thiện duyên với Ý Thiên thì ai cũng được lợi vì hắn, đạo nhân đui mù là người ngoại lệ duy nhất.
Tiêu diệt một râu ria Trương Thắng thì Ý Thiên lại nhìn qua bốn phía, đánh giá mọi người ở đây, dường như đang tìm kiếm mục tiêu ra tay tiếp theo.
Giờ phút này trong đại điện chỉ còn lại mười hai thế lực, trừ thế lực của Ý Thiên ra, mười một thế lực còn lại lẻ loi một mình còn có Vệ Thiên Minh, Tả Tuấn Hi, Hắc Vũ cùng Câu Hồn Ma Địch.
Bốn người này thì sắc mặt Vệ Thiên Minh bất thiện, nhìn qua Ý Thiên vô cùng ghen ghét.
Câu Hồn Ma Địch đứng ngạo nghễ bất động, trên người tỏa ra khí thế âm trầm, Hắc Vũ mặt không biểu tình, Tả Tuấn Hi tắc thì bảo trì trầm mặc, vô cùng ít xuất hiện.
Đảo qua bốn người, Ý Thiên ánh mắt nhìn qua Mạc Thương Huyền và nữ tử áo đỏ bên người của hắn, nhìn thấy ánh mắt cừu hận và lạnh như băng của Mạc Thương Huyền.
Đối với cái kia nữ tử áo đỏ, Ý Thiên có cảm giác nguy hiểm, điểm này khiến hắn đặc biệt chú ý, cho nên vẫn không đánh chủ ý vào Mạc Thương Huyền.
Thiên Ưng Chu Trí cùng Hồng Thành Sầu đứng chung một chỗ, hai người rất ít mở miệng nhưng vẫn khiến người ta chú ý.
Hà Hiển cùng Âm Thiên Chính vẻ mặt âm trầm, chỉ có Trương Tuyết thần sắc tự nhiên, mỉm cười nhìn qua Ý Thiên.
Nam Cung Tuấn Trì toàn thân có hỏa diễm, nhìn không ra bất luận biểu lộ gì cả, nhưng mà Nam Cung Cảnh Vũ cùng Nam Cung Trục Mộng nhìn chằm chằm vào Ý Thiên, trong lòng có ghen ghét và bài xích với thiên tài mới xuất hiện của Nam Cung thế gia này.
Hoa Vô Khuyết sắc mặt bất thiện, Tiết Phượng Lỵ biểu lộ quái dị, song song đứng bên cạnh Hoa Cửu Công.
Ứng Thải Liên nhìn qua Ý Thiên, trong ánh mắt lộ ra tức giận.
Phương Hoành Dực cùng Chương Chi Ngữ biểu hiện đạm mạc, Vương Phi Dật, Dương Tông Thánh, Dương Viêm ba người thì nhìn chằm chằm vào Ý Thiên, địch ý rõ ràng.
Sắc mặt Phi Phàm công tử cùng Dương Mục không thích, đều không quen nhìn Ý Thiên hung hăng càn quấy, cũng không nói gì.
Bộ dáng của Tả Thiên Huệ phục tùng trầm tư, một bộ dáng âm trầm.
Hắc Vân Sát Thần Nghiêm Tu Vũ vô cùng bình tĩnh, làm cho người ta khó hiểu.
Hai Thánh Hoàng bên cạnh Phi Phàm công tử là thanh sam khách cùng lão ngư ông tắc sắc mặt nghiêm túc, hiển nhiên biết rõ tình hình bản thân bất lợi.
Nhìn chung toàn cục, Lý Nhược Nhiên cười quái dị, Chư Cát Đằng Huy trầm mặc không nói, năm nữ bên cạnh Ý Thiên thập phần tự tin, mà ngay cả Ngọc Linh Lung cũng vẻ mặt nhẹ nhàng.
Nhìn quanh một vòng, Ý Thiên quay đầu nhìn qua sư tỷ xinh đẹp bên cạnh, hỏi:
- Những người này, sư tỷ cảm thấy người chết tiếp theo sẽ là ai?
Lý Nhược Nhiên khẽ cười nói:
- Vậy phải xem ngươi định đối phó ai, bởi vì kế tiếp người chết không còn là một người.
Ý Thiên nhãn châu xoay động, cười nói:
- Không phải ta muốn đối phó ai, mà là chủ nhân nơi này hy vọng lưu ai lại. Chúng ta tới cả buổi, chủ nhân còn tránh không ra, sư tỷ cũng biết là nguyên nhân gì không?
Lý Nhược Nhiên nhìn qua tình huống trong đại điện, cười yếu ớt nói:
- Nghĩ đến chủ nhân tất nhiên có việc, nếu không sẽ không thất lễ như vậy!
Lời này vừa nói ra, trong đại điện gió lạnh nổi lên, cho người ta cảm giác âm trầm và tà ác.
Cao thủ trong đại điện cảnh giác, nhao nhao quay đầu nhìn chung quanh, lưu ý động tĩnh bốn phía.
Trong một tấm màn trong suốt, thời điểm này xương mù đỏ hiện ra, một một nữ tử dáng người xinh đẹp hiện ra trong mắt mọi người, số lượng đạt tới ba mươi hai người.
Hắc Vũ thấy thế, trầm giọng nói:
- Coi chừng, đây là Hỏa Dực Xà một trong ba đại hung thú trong xích vân sa mạc, dâm tà độc ác, biến ảo vô ảnh.
Ý Thiên nòoài ý muốn, không thể ngờ được những nữ tử xinh đẹp này chính là Hỏa Dực Xà biến hóa mà thành.
Trước đây Lạc Tinh Hà cùng Hàn Tinh chết trong tay Hỏa Dực Xà biến ảo thành nữ tử xinh đẹp.
Ba mươi hai nữ nhân áo đỏ vô cùng xinh đẹp, lụa mỏng phủ thân, tươi cười dâm mị quyến rũ nam nhân.
Lý Nhược Nhiên nhíu mày, vẻ mặt khinh bỉ.
Ánh mắt Ứng Thải Liên khinh thường, Từ Nhược Hoa, Trương Tuyết chúng nữ nhíu mày thanh tú, hiển nhiên không thích.
Chỉ có nữ tử áo đỏ bên cạnh Mạc Thương Huyền là tươi cười vui vẻ, chuyện này làm cho Ý Thiên lập tức tỉnh ngộ, nữ tử áo đỏ này cũng là Hỏa Dực Xà biến ảo mà thành.
Nhưng mà tu vị thực lực của nữ tử áo đỏ này so với ba mươi hai nữ tử kia còn cao hơn mấy đăng cấp.
Trương Tuyết là Y Tiên Tử, liếc thấy ra cổ quái của sương mù, vội vàng nhắc nhở mọi người.
- Trong sương mù kia ẩn chứa khí tức dâm tà, hút vào người sẽ dẫn phát dục vọng của người ta, moi người không nên tới gần nó.
Sương mù đỏ trải rộng cả đại điện, vào lúc này ở đây có nhiều cao thủ nên mọi người thành lập kết giới bảo vệ quanh người.
Ba mươi hai nữ tử tư thái thướt tha, bộ pháp nhẹ nhàng, quay chung quanh thân mọi người, bắt đầu lụa mỏng múa may, giơ tay nhấc chân mang theo nét hấp dẫn.
Rất nhiều cao thủ đối mặt khác nhau, phản ứng khác nhau, đại bộ phận người đứng tại chỗ bất đônhj, chỉ căng kết giới không cho nữ tử tới gần.
Chỉ có Hắc Vũ triển khai công kích, hóa thân thành một đầu hắc ưng đuổi giết ba mươi hai nữ tử xinh đẹp.
Đối mặt hắc ưng công kích, ba mươi hai nữ tử phản ứng mau lẹ, chạy ra bố trí trận pháp, khí lưu trong đại điện quay mạnh, hình thành không gian thác loạn vỡ vụn, một lần hành động xé nát rất nhiều kết giới phòng ngự của các cao thủ, làm cho sương mù đỏ bao phủ bản thân.
Ý Thiên khẽ nhíu mày, phân phó mọi người nhích lại gần mình, không nên di động thân thể.
Lan Hinh khó hiểu, hỏi:
- Thiếu gia, chúng ta đứng đây làm gì?
Từ Nhược Hoa thanh nhã nói:
- Bất động như núi, ta tự yên lặng, không bị ngoại lực quấy nhiễu.
Chư Cát Đằng Huy nhìn chằm chằm vào đám nữ nhân xinh đẹp bố trí trận pháp, thần sắc nghiêm túc nói:
- Trận pháp này rất tà môn, có chút giống Diễm Vũ Cuồng Thiên trong truyền thuyết.
Mộ Dung Tiểu Dạ hiếu kỳ nói:
- Diễm Vũ Cuồng Thiên, nó có đặc điểm gì?
Chư Cát Đằng Huy chần chờ nói:
- Trận pháp này có đặc điểm lớn nhất chính là kích phát dục vọng nguyên thủy trong lòng con người, khiến người ta điên cuồng. Diễm Vũ Cuồng Thiên dẫn dắt dục vọng, cho dù là người hay thú đều không thoát khỏi dục vọng nguyên thủy.
Tiêu Minh Nguyệt hỏi:
- Có cách phá giải hay không?
Chư Cát Đằng Huy cười khổ nói:
- Bốn chữ -- tuyệt tình đoạn dục!
Thời điểm này đám nữ tử xinh đẹp kia bắt đầu cởi y phục, thân hình mê người vặn vẹo, ánh mắt dẫm đãng, động tác mê người, tản mát uy lực kinh người.
Ý Thiên lưu ý Diễm Vũ Cuồng Thiên Trận Pháp này, trầm ngâm nói:
- Còn có một loại phương pháp phá giải, chính là giết chết một bộ phận Hỏa Dực Xà, làm cho trận pháp không trọn vẹn thì nó sẽ không còn uy lực gì cả.
Ý Thiên nói như vậy mọi người nghe rõ ràng, dường như là cố ý nói cho người khác nghe.
Một lát sau Huyết Phong đế quốc Âm Thiên Chính nghe theo Trương Tuyết nói, gia nhập đánh chết đám nữ tử xinh đẹp, phối hợp Hắc Vũ tiến công, ý đồ tiêu diệt một bộ phận Hỏa Dực Xà.
Âm Thiên Chính ra tay giống như lửa, rất nhanh đã có người dùng phương thức này gia nhập tấn công.
Người ra tay thứ hai là Huyền Dương Cung Dương Tông Thánh, người thứ ba là lão ngư ông dưới trướng Phi Phàm công tử, người thứ tư là Âm Ma tông thiếu chủ Tả Tuấn Hi.
- Diễm Vũ Cuồng Thiên Trận này có lực hấp dẫn với nam nhân, có lẽ nên phái nữ nhan ra tay là chính xác nhất.
Giọng của Ngọc Linh Lung tràn ngập khinh thường, hiển nhiên những nữ nhân cởi sạch trước mặt làm cho nàng tức giận.
Chúng nữ ở đây ai cũng có mỹ mạo hơn người cả.
Đối mặt với những nữ nhân thoát y trần truồng này, tự nhiên là căm thù đến tận xương tuỷ.
Ba mươi hai nữ nhân xinh đẹp đối mặt năm cao thủ Thánh Hoàng đuổi giết, tình huống vô cùng khẩn trương, nhưng trận pháp vận chuyển vẫn ngay ngắn trật tự, có thể thấy được ba mươi hai nữ nhân này thực lực phi phàm.
Ý Thiên mật thiết lưu ý động tĩnh toàn trường, phát hiện đại đa số người đang lưu ý mật thiết tới những nữ tử kia, nữ tử áo đỏ bên người Mạc Thương Huyền đột nhiên lóe lên rồi biến mất, sau một khắc xuất hiện bên cạnh Tả Thiên Huệ, ý đồ cướp đoạt Tả Thiên Huệ.
Một cử động này vô cùng che dấu, nhưng không có giấu diếm được Hắc Vũ Sát Thần Nghiêm Tu Vũ cùng Vũ Đế Dương Mục, hai người đồng thời ra tay, ánh lửa mạnh trong kết giới bắn ra ngoài, bởi vì tốc độ cực nhanh cho nên không gian nổ tung, một lần hành động đánh bay nữ tử áo đỏ.
Cùng thời khắc này Nam Cung Tuấn Trì cùng Vương Phi Dật song song khởi xướng đánh lén, mục tiêu nhất trí tập trung vào Tả Thiên Huệ, muốn bắt lấy nàng.
Rất hiển nhiên bắt lấy Tả Thiên Huệ, chẳng khác nào là đạt được Vi Tinh Nghi, cũng rời khỏi Tử Vong Chi Thành, còn có thể tìm được Vô Biên Hoang Thành, đây là hấp dẫn to lớn, Vũ Đế cũng không cách nào cự tuyệt.
Đối mặt với hai đại Vũ Đế đánh lén, Nghiêm Tu Vũ và Dương Mục sớm có phòng bị, phân ra trước sau, song song ngăn cản Nam Cung Tuấn Trì cùng Vương Phi Dật, chỉ trong nháy mắt đã giao thủ mấy ngàn lần.
Thời điểm này Tả Thiên Huệ đột nhiên ngẩng đầu nhìn đỉnh đầu, hào quang hội tụ quanh người, xuất hiện biến hóa rõ ràng, khiến nhiều cao thủ chú ý.
Một tầng hào quang quay quanh người của Tả Thiên Huệ không thôi, hội tụ vào đỉnh đầu của nàng, rất nhanh đã hiển hóa ngàn vạn đạo tiên khí sáng ngời, bên trong chính là Vi Tinh Nghi trong truyền thuyết.
Từ xa nhìn lại, Vi Tinh Nghi có hình dáng mâm tròn, giống như tấm gương trong suốt tỏa ra hào quang sáng ngời.
Trong hào quang chói mắt này có thật khắc vạch và kim đồng hồ.
Giờ phút này kim đồng hồ không ngừng đong đưa, dường như đang tìm kiếm cái gì đó
Từ vẻ ngoài mà nhìn, Vi Tinh Nghi giống như một tấm gương và kim chỉ nam dung hợp lại, có thể thấu thị vật nhỏ bé trong thiên địa, dò xét thế giới vi mô và nhiều huyền bí khác.
Khiu Vi Tinh Nghi xuất hiện, Tả Thiên Huệ nhìn thấy vết rách không gian thật nhỏ trên đỉnh đầu, trạng thái thập phần không ổn định.
Nhìn biểu lộ của Tả Thiên Huệ, sắc mặt của nàng nghiêm túc, toàn thân run nhè nhẹ, dường như đang dùng toàn lực muốn mở thông đạo thời không rời khỏi Tử Vong Chi Thành.
Mà vết rách không gian này hư hư thật thật, tràn ngập khí tức hủy diệt, nếu có người mạo hiểm xông vào, hơi không cẩn thận sẽ chết ở trong vết rách thời không này.
Chỉ có thể chờ tới khi vết rách thời không này biến thành thông đạo thời không hoặc là thời không chi môn, khi đó mới có thể xuyên qua rời khỏi nơi này.
Ý Thiên tập trung nhìn vào vết rách thời không này, khóe miệng cười vui vẻ, thì ra lối ra của Tử Vong Chi Thành nằm trên đỉnh đại điện này.
Ứng Thải Liên, Hoa Vô Khuyết, Câu Hồn Ma Địch, Lý Nhược Nhiên, Hồng Thành Sầu, Vệ Thiên Minh, Phi Phàm công tử nhìn chằm chằm vào tình huống vết rách thời không, đối với nhiều cao thủ Vũ Đế giao phong trong đây không để ý.
Nữ tử áo đỏ đánh lén không thành nhưng dẫn phát Vũ Đế chiến tranh, khóe miệng tươi cười quỷ dị
Lóe lên rồi biến mất, nữ tử áo đỏ không có gia nhập chiến đấu của bốn Vũ Đế tranh phong, mà bay qua phía Hắc Vũ, Âm Thiên Chính, Dương Tông Thánh, lão ngư ông, Tả Tuấn Hi đánh lén.
Bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Dương Tông Thánh bị trọng thương đầu tiên bay ra nòoài, ngay sau đó là lão ngư ông, Âm Thiên Chính cùng Tả Tuấn Hi vận khí tốt hơn một chút.
Thời điểm đánh lén Dương Tông Thánh cùng lão ngư ông bị thương, thân thể Ý Thiên dường như lắc lư một chút, khiến cho Lý Nhược Nhiên chú ý.
Một khắc này Dương Tông Thánh cùng lão ngư ông lập tức biến mất, bị Ý Thiên thu vào trong người, cưỡng ép luyện hóa.
Lý Nhược Nhiên trừng Ý Thiên, cười mắng:
- Ngươi đúng là biết chiếm tiện nghi, coi chừng no chết ngươi.
Ý Thiên cười hắc hắc nói:
- Có sư tỷ ở đây, ta không sợ kẻ nào cả.
Lý Nhược Nhiên trợn mắt nhìn Ý Thiên, trong nội tâm lại ngọt ngào.
Thời điểm này ánh mắt lạnh như băng nhìn qua người Ý Thiên, khiến hắn chú ý.
Nhìn kỹ ánh mắt này tới từ Phương Hoành Dực, hiển nhiên hắn phát hiện được là Ý Thiên gây nên vừa rồi.
Lập tức Ứng Thải Liên cũng biết việc này, ánh mắt tức giận trừng Ý Thiên, trầm giọng nói:
- Nam Cung Phi Vũ, ngươi đúng là can đảm.
Ý Thiên cười nói:
- Không như thế sao ta được thánh nữ ca ngợi.
Ứng Thải Liên khẽ nói:
- Ngươi tốt nhất đừng rơi vào trong tay của ta, bằng không thì... Hừ!
Một tiếng hừ nhẹ mang theo khí kình không thể đỡ, chấn đắc thân thể Ý Thiên run lên, trên mặt đầy kinh ngạc.
Lý Nhược Nhiên nhíu mày, hừ lạnh nói:
- Hồng Vân thánh nữ đúng là ngoan độc, tu vị thực lực còn mạnh hơn tưởng tượng a.
Ý Thiên nhìn qua người Ứng Thải Liên, trầm ngâm nói:
- Trong người của nàng dung hợp tiên khí cực kỳ uy lực, xác thực không phải cao thủ Thánh Hoàng bình thường có thể so sánh.
Từ Nhược Hoa ngâm khẻ nói:
- Tạm thời không cần phải chọc giận Hồng Vân thánh nữ, trước khi Vô Biên Hoang Thành xuất thế thì mọi người nên kiềm chế, có lợi cho cân đối.
Từ Nhược Hoa nói lời này rất uyển chuyển, trên thực tế không hy vọng Ý Thiên đi trêu chọc Liệt Dương Thần Điện, dù sao cũng là một trong Bát Cực Thần Điện, không phải kẻ nào có thể trêu chọc được.
Lúc này Vong Hồn Điện run lên, vết rách thời không trên đỉnh đầu Tả Thiên Huệ lập tức biến lớn, dường như phá hư cách cục chỉnh thể của Tử Vong Chi Thành.
Một khắc này Thiên Ưng Chu Trí cầm lấy Hồng Thành Sầu, dùng tốc độ nhanh nhất thúc dục bát cấp tiên khí Lục Dương Tán, bảo vệ hai người lao thẳng vào trong vết rách thời không trong nháy mắt biến mất vô ảnh.
Biến hóa như vậy làm cho người ta cảm thấy kỳ quái, Tả Thiên Huệ dường như cũng nhận được ảnh hưởng này, hào quang xuất hiện chấn động, tiên khí Vi Tinh Nghi lập tức trở lại trong người của nàng, vết rách không gian tùy thời sẽ biến mất.
Cùng thời khắc đó Nam Cung Tuấn Trì, Vương Phi Dật song song lui về, Dương Mục cùng Nghiêm Tu Vũ đến bên cạnh Tả Thiên Huệ, một trái một phải bảo hộ an nguy của nàng.