Mục lục
Thiên Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ý Thiên không nhúc nhích, tựa như bàn thạch, khí tức quanh thân. không có chút dao động, giống như một đầm nước lặng.


Ý Thiên biểu hiện như vậy làm con ngươi Nam Cung Chính Hào thu ề' chặt, một loại nghi hoặc nhìn không thấu làm cho Nam Cung Chính Hào sinh lòng nghi ngờ.

Dù sao cũng là cường giả võ tôncấp, Nam Cung Chính Hào cũng không phải là hai đứa con kia của hắn có thể sánh bằng.

Ý Thiên đã có thể dễ dàng phế đi Nam Cung Mình Kiệt cùng Nam Cung Anh Kiệt, nói rò hắn ở một số phương diện nào đó tất có chỗ hơn người, ở trước khi làm rõ ràng chi tiết của Ý Thiên, Nam Cung Chính Hào cũng không dám sơ ý khinh địch.

Giờ phút này, không ít người của Nam Cung thế gia đều nghe tin tới, mọi người vây quanh ở bốn phía, thỉnh thoảng khe khẽ nói nhỏ.

Ở Vọng Nguyệt trấn, Nam Cung thế gia nhiều người như lông trâu, tuy địa vị có cao có thấp, nhưng đều là người đồng tộc, giữa nhau có bất cứ tin tức gì, nháy mắt sẽ truyền khắp toàn bộ Vọng Nguyệt trấn.

Nay, Nam Cung Phi Vũ còn sống trở về, tin hôm qua truyền khắp nơi hắn chết liền tự sụp đổ.

Mà trước mắt, Nam Cung Chính Hào tìm tới cửa, nguyên do trong đó từ lâu truyền khắp toàn trấn.

Mọi người đều chờ xem kịch vui, chờ xem Nam Cung Phi Vũ ứng đối như thế nào?

Võ hồn đối trận võ tôn, kết quả của nó có thể nghĩ.

Nhưng biểu hiện của Ý Thiên làm rất nhiều người cảm thấy ngoài ý muốn, chẳng lẽ trong đó có dấu chi tiết gì?

Ôm phán đoán như vậy, mọi người ngừng thở, bốn phía rất nhanh trở nên im lặng.

Giữa trời đất giống như trừ Ý Thiên cùng Nam Cung Chính Hào, đã không có người khác nữa.

Gió nhẹ nhàng thôi, mang đến không khí tươi mát.

Tại sáng sớm mặt trời mọc lên ở phương đông này, một hồi sự việc oanh động Vọng Nguyệt trấn sắp xảy ra...

“Đến đây đi, tiểu tử. Lão phu hôm nay muốn đem nhìn một cái, ngươi rốt cuộc có cái gì năng lực, thế nhưng ăn Báo tử đảm, dám phế đi ta hai đứa con.”

Trước mắt bao người, Nam Cung Chính Hào tuy còn đoán không ra chi tiết của Ý Thiên, nhưng không thể yếu thế, hắn chính là cường giả võ tôn cấp, há có thể nuốt trôi cơn giận này.

Ý Thiên lạnh lùng nhìn Nam Cung Chính Hào, sóng ý niệm vô hình đang lặng yên không một tiếng động xâm nhập thân thể Nam Cung Phi Vũ, tìm hiểu thực lực tu vi của hắn.

Ý Thiên được trí nhớ của Nam Cung Phi Vũ mới vẻn vẹn một ngày thời gian mà thôi, tuy trải qua tiêu hóa hấp thu, cũng dung hợp Kỳ Lân Thánh Quả, nhưng dù sao thời gian quá ngắn, thực lực cũng không có gì tăng lên rõ ràng.

Trước mắt Ý Thiên còn chỉ là sơ cấp võ tôn, dung lượng nguyên lực trong cơ thể vẻn vẹn mới khoảng năm ngàn lụồng, tần suất chấn động cũng ở sáu ngàn bốn trăm trở xuống, đổi mặt cường giả võ tôncấp vẫn cần cẩn thận một chút.

Sóng mắt khẽ động, Ý Thiên rất nhanh đã đối với tu vi của Nam Cung Chính Hào có một cái hiểu biết rõ ràng.

Nam Cung Chính Hào chính là trung cấp võ tôn, dung lượng nguyên lực trong cơ thể đạt tới trên dưới bảy ngàn tám trăm luồng, tần suất nguyên lực chấn động ở giữa bảy ngàn tới tám ngàn, thực lực rõ ràng mạnh hơn Ý Thiên.

Nếu là cứng đối cứng, Ý Thiên khẳng định không địch lại.

Nhưng Ý Thiên cũng có ưu thế rõ ràng, ở phương diện dò xét cùng phòng ngự khác hẳn với người thường, cũng không thấy được sẽ bại bởi kẻ địch.

Một bên, sắc mặt Nam Cung Vân tái nhợt, trong mắt tràn ngập sầu lo, quay đầu nhìn nhìn đám người chung quanh, lớn tiếng nói: “Nam Cung Chính Hào, ngươi là võ tôn, ngươi lấy lớn hiếp nhỏ như vậy, không sợ người khác nhạo báng sao? Đừng quên gia quy của Nam Cung thế gia, mọi việc đều cần trải qua trưởng lão hội quyết định, ngươi tự tiện làm chủ như vậy, không sợ trưởng lão hội chế tài ngươi?”.

Nam Cung Chính Hào hừ lạnh nói: “Ngươi im miệng cho ta, ngươi không có tư cách nói với ta những cái này. Hôm nay vô luận như thế


nào, ta cùng phải phế hắn, mới có thể giải mối hận trong lòng của ta.”

Bạch Phong cả giận nói: “Nam Cung Chính Hào, ngươi dám không £ nhìn trưởng lão hội, ngươi không sợ trưởng lão trách?”.


Nam Cung Chính Hào cười điên cuồng nói: “Trách Con ngươi ra tay tàn nhẫn, lập tức đã phế đi hai đứa con của ta, sớm trái với gia quy, ta chẳng qua là thay trưởng lão hội chấp hành gia pháp mà thôi.”

Nam Cung Vân lớn tiếng chất vấn: “Trưởng lão hội chấp hành gia quy, khi nào đến lượt ngươi tới nhiều chuyện. Hiện tại mọi người đều thấy, ta khuyên ngươi vẫn là mau chóng rời đi, để tránh sau khi các trưởng lão biết, ngươi hối hận không kịp.”

Nam Cung Chính Hào quát: “Bớt nói nhảm đi, các ngươi muốn ta buông tha con ngươi, đó là chuyện không có khả năng. Hôm nay ta nhất định phải lột da hắn, báo thù rửa hận cho con trai ta.”

Giờ phút này, người vây xem càng lúc càng nhiều, trong đám người một cái thanh âm trầm thấp đánh vỡ bình tĩnh.

“Nam Cung Chính Hào, tâm tình của ngươi có thể lý giải, nhưng ngươi coi rẻ trưởng lão hội, đây chính là tối kỵ của gia tộc. Niệm ở ngươi đây là vi phạm lần đầu, việc này tạm thời không đề cập tới. Ngươi nếu muốn tìm Nam Cung Phi Vũ báo thù, như vậy chỉ có hai

cách. Thứ nhất, do trưởng lão hội quyết định, điều tra nguyên nhân tình huống sự tình, phân chia trách nhiệm, cho ra quyết định. Thứ hai, ngươi có thể đưa ra lên Thiên Hình đài nhất quyết sinh tử, nhưng điều kiện tiên quyết là Nam Cung Phi Vũđồng ý, bởi vì ngươi là võ tôn, hắn là võ hồn, quyền lựa chọn ở trong tay hắn.”

“Di, là bát trưởng lão Nam Cung Chấn Hoa.”

Trong đám người, vô số tiếng kinh hô vang lên, nói ra thân phận người nói chuyện.

Nam Cung Vân nghe vậy mừng rỡ, gắt gao nắm tay phu nhân Bạch Phong, trên mặt lộ ra một ít may mắn.

Trên mặt Lan Hinh cùng nhẹ nhàng thở ra, con mắt sáng nhìn Ý Thiên, nhẹ giọng nói: “Công tử, không cần để ý tới hắn, có bát trưởng lão ở đây, hắn không dám làm càn.”

Ý Thiên không nói, mặt không chút thay đổi, làm người ta đoán không ra tâm tư của hắn.

Nam Cung Chính Hào tức giận trong lòng, nhưng chính như Lan Hinh nói, bát trưởng lão đã lên tiếng, hắn quả thật không dám công khai cãi lời gia quy, bởi vì hắn biết hậu quả của coi rẻ trưởng lão hội mười phần ác liệt.

Tức giận nhìn Ý Thiên, Nam Cung Chính Hào giọng căm hận nói: “Nam Cung Phi Vù, ngươi có gan cùng ta ở trên Thiên Hình đài hành động một lần sinh tử hay không? Ngươi nếu là sợ chết, thì trước mặt mọi người quỳ xuống dập đầu bồi lễ cho ta, ta có thể cân nhắc tha cho mạng chó của ngươi. Thế nào, là chiến là quỳ, ngươi cho cái lời.”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều nhìn Ý Thiên, chờ đợi hắn đáp lại.

Bạch Phong lớn tiếng nói: “Phi Vù, ngươi không cần để ý đến hắn, đây là phép khích tướng của hắn, hắn cố ý muốn chọc giận ngươi, sau đó nhân cơ hội giết ngươi.”

Nam Cung Vân nói: “Nam Cung Mình Kiệt đuối lý trước, tất cả giao cho trưởng lão hội quyết định, chúng ta không đáng chấp nhặt với hắn.”

Lan Hinh vội vàng nói: “Thiếu gia, đây là quỷ kế của hắn, ngươi tuyệt đối đừng mắc mưu.”

Người thân khuyên bảo quanh quẩn ở trong thần phong, Ý Thiên lại chưa có phản ứng, vẫn như trước ánh mắt hờ hững nhìn Nam Cung Chính Hào, không khí tỏ ra mười phần quái dị.

Nam Cung Chính Hào ghi hận trong lòng, quát: “Ngươi câm điếc, nói chuyện với ngươi. Ngươi nếu không có gan, thì đem váy nữ nhân đội ở trên đầu, lão phụ cớ thể coi là ngươi đã chết, từ nay về sau không truy hỏi việc này nữa.”

Châm chọc trần trụi đưa tới xung quanh cười to một trận, dụng tâm của Nam Cung Chính Hào mọi người đều biết rõ trong lòng.

Nam Cung Vân, Bạch Phong, Lan Hĩnh, Trần Phúc đều là vẻ mặt vội vàng, sợ Ý Thiên sẽ ứng chiến, đều mở miệng khuyên giải an ủi.

Trong đám người, bát trưởng lão cũng không nói nhiều, dù sao tất cả đều do Ý Thiên quyết định, sinh tử nắm giữ ở trong tay bản thân Ý Thiên.

Người bên ngoài cười nhạo, người thân khuyên giải an ủi, đan vào thành thanh âm hỗn độn.

Ý Thiên mười phần trầm tĩnh, thẳng đến tiếng cười chung quanh dần dần tan đi, mới đột nhiên xoay người hướng cha mẹ đi đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK