Cong ngón búng ra, trong ngón tay của thiếu niên áo đen bắn ra một đạo hào quang màu đen, vừa vặn bắn vào trong ma địch, nó vận chuyển nhanh hơn, phát ra ma âm vô cùng lợi hại, giống như thanh kiếm sắc bén đâm vào đan điền khí hải của Phiền Thiên Thành, trong nháy mắt thân thể của hắn nổ tung thì chẳng khác thêm dầu vào lửa, làm cho nổ tung triệt để hơn.
Thiếu niên mặc áo đen công kích là một loại chất xúc tác, đúng là vượt qua dự kiến của Phiền Thiên Thành, làm cho hắn không cách nào phòng bị.
Trong tình huống bình thường thiếu niên mặc áo đen có lẽ sẽ triển khai phòng ngự, hoặc là tăng lớn lực trói buộc để chèn ép Phiền Thiên Thành phản kích.
Nhưng hiện tại hắc y nhân này lại đi trên con đường riêng, làm cho Phiền Thiên Thành nổ tung uy lực tăng lớn hơn nữa.
Kết quả này không may chính là Phiền Thiên Thành, bởi vì nổ tung vượt qua tưởng tượng của hắn, hắn tại toàn lực kíp nổ thân thể nên năng lực phòng ngự nguyên thần giảm xuống thật nhiều,
Nhưng bây giờ uy lực nổ tung mạnh hơn, năng lực phòng ngự của Phiền
Thiên Thành không có đề cao, tự nhiên là bị thương nặng, thiếu một ít là hình thần câu diệt.
Kêu thảm một tiếng, thân thể Phiền Thiên Thành hóa thành tro tàn, nguyên thần cũng nhận tổn thương trọng đại, gần như nghiền nát.
Cùng thời khắc đó, Nam Cung Thừa Chí, Chí Thiên tôn giả, Hoàng Long chân nhân, Thiên Ưng Chu Trí cũng bị ảnh hưởng của vụ nổ, sau đó không ngừng lui ra phía sau, sắc mặt sợ hãi.
Dưới bóng đêm, ma địch không ngừng bao phủ Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên và các khu vực gần đó, tiếng địch này giống như ma thú hung tàn, nó đi qua nơi nào thì nơi đó không còn sinh cơ.
Hoa Cửu Công sắc mặt âm trầm, nhìn Hoa Vô Khuyết nói:
- Câu Hồn Ma Địch danh bất hư truyền, chúng ta tạm thời không thể liều mạng.
Hoa Vô Khuyết nhìn qua Ứng Thải Liên, hỏi:
- Cửu Công nói chúng ta tốt nhất nên rời đi?
Hoa Cửu Công nói:
- Hiện tại vẫn chưa tới bước cuối cùng, không đáng dốc sức liều mạng.
Hoa Vô Khuyết trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn tiếp thu lời của Hoa Cửu
Công, Hoa Cửu Công mang theo hắn và Tiết Phượng Lỳ rời đi.
Giờ phút này thiếu niên mặc áo đen đang thu thập nguyên thần của Phiền
Thiên Thành, Hoa Cửu Công dùng tu vị Vũ Đế mang theo Hoa Vô Khuyết cùng
Tiết Phượng Lỳ rời đi, tự nhiên không trốn được ánh mắt của thiếu niên áo đen.
Nhưng mà lần này hắc y nhân cũng không có chặn đường, không biết có phải do Hoa Cửu Công chính là Vũ Đế hay không.
Sau khi thiếu niên mặc áo đen bày ra thực lực thì kết hợp lời của hắn nói lúc trước, hắn hoàn toàn có năng lực chặn đường Hoa Cửu Công, nhưng hắn vẫn không có làm vậy, đó là vì sao?
Là thiếu niên mặc áo đen không muốn bạo lộ quá nhiều thực lực, hay là hắn không đặt trọng điểm trên người Hoa Vô Khuyết, mà ở trên người Công
Tôn Duy Ngã?
Thấy Hoa Vô Khuyết rời đi, Phi Phàm công tử cũng không chậm chút nào, nơi này ma âm đáng sợ xâm nhập, mang theo cao thủ dưới trướng cưỡng ép phá tan ma âm rời đi.
Ứng Thải Liên không có phản ứng, dường như bởi vì thân phận, dù sao nàng cũng là thánh nữ của Liệt Dương Thần Điện, tại khu vực Nam Dương này bị người ta dọa chạy là một chuyện rất mất mặt.
Ý Thiên mật thiết nhìn chằm chằm vào nguyên thần của Phiền Thiên Thành, hắn đang đau khổ giãy dụa, lại bị hào quang màu bạc định trụ giữa không trung.
Nguyên thần của Thánh Hoàng thập phần cứng cỏi, tuy nhiên còn chưa đạt tới cảnh giới bất diệt nhưng người bình thường cũng rất khó tiêu diệt.
Nhưng mà Câu Hồn Ma Địch dùng câu hồn trứ danh, cho nên trình độ tổn thương nguyên thần ý thức cực kỳ kinh người, tuy Phiền Thiên Thành toàn lực chống lại, thực sự không làm gì được, từng bước đi tới hủy diệt.
Nhưng mà thời điểm nguyên thần của Phiền Thiên Thành sắp chống đỡ không nổi, gần như vỡ tan, một tiếng đàn kỳ dị xuất hiện, cắt nhập tiếng địch, hình thành âm luật va chạm, lập tức sinh ra dị biến, một lần hành động thôn phệ nguyên thần trọng thương của Phiền Thiên Thành.
Một khắc này thiếu niên mặc áo đen nhìn quanh khắp nơi, giận dữ nói:
- Là ai?
Tiếng địch đột nhiên dừng lại, tâm linh đang lạnh giá của mọi người đạt được cộng minh.
Thiên Ưng Chu Trí lóe lên rồi biến mất, thừa cơ thoát đi.
Chí Thiên tôn giả, Nam Cung Thừa Chí, Hoàng Long chân nhân cũng lập tức tỉnh ngộ, thừa dịp tiếng địch biến mất thì dùng tốc độ nhanh nhất rời đi.
Công Tôn Đỉnh bắt lấy cánh tay của Công Tôn Duy Ngã sau đó bắn đi như điện, đáng tiếc vừa mới khởi hành đã bị tiếng địch kinh hồn bạt vía ngăn cản trở về, tổ tôn hai người trọng thương thổ huyết, thừa nhận nộ khí trong lòng thiếu niên áo đen này.
Ứng Thải Liên không có hành động thiếu suy nghĩ, Ý Thiên cũng im lặng không nói.
Tiếng đàn vừa rồi là do Ý Thiên đang giở trò, hắn dùng tiên khí khảy dàn, vào thời điểm quan trọng cướp đoạt nguyên thần của Thánh Hoàng
Phiền Thiên Thành, chỉ dung nhập nó vào trong người của Từ Nhược Hoa, hiệp trợ nàng mau chóng tấn chức.
Đối với Ý Thiên mà nói, nguyên thần của Phiền Thiên Thành tác dụng không lớn, nhưng đối với Từ Nhược Hoa mà nói nguyên thần một Thánh Hoàng có ý nghĩa to lớn giúp nàng nhanh chóng tấn chức Thánh Hoàng mau hơn.
Nhìn qua Ý Thiên cùng Ứng Thải Liên, thiếu niên mặc áo đen hừ nhẹ một tiếng, vung ma địch lên, ánh trăng trên bầu trời lao xuống, hóa thành một lực trói buộc tác dụng lên người của Công Tôn Đỉnh cùng Công Tôn Duy Ngã,
Kéo bọn họ bay tới gần thiếu niên áo đen kia.
Ứng Thải Liên nhíu mày lên, đang lo lắng có nên nhúng tay hay không, một nhúm đao cương quỷ dị xuất hiện trong hư không, một lần hành động chặt đứt trói buộc của thiếu niên mặc áo đen với Công Tôn Duy Ngã tổ tôn hai người.
Ý Thiên khóe miệng khẽ nhếch, tươi cười vui vẻ.
Ứng Thải Liên nhìn thấy đao cương kia thì cũng lập tức tỉnh ngộ, nói khẽ:
- Ma binh Nghịch Lân.
Thiếu niên mặc áo đen ánh mắt lăng lệ, nhìn qua Thiên Ma thiếu chủ Cao Dương xuất hiện, âm trầm nói:
- Ngươi muốn tranh đoạt Công Tôn tiểu tử với ta sao?
Cao Dương cầm ma binh trong tay, ánh mắt lãnh khốc nhìn qua ma địch trong tay thiếu niên mặc áo đen, khẽ nói:
- Vật vô chủ, người có năng lực thì được. Trong tay ngươi là thượng cổ ma binh Câu Hồn Ma Địch, Ngịch Lân trong tay của ta là thái cổ ma binh.
Nếu không chúng ta thử xem, xem ma binh của ai mạnh hơn?
Thiếu niên mặc áo đen lạnh lùng nói:
- Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Ngươi chẳng lẻ không hiểu đạo lý kia?
Cao Dương cười tà nói:
- Nếu ngươi sợ thì cứ rời đi.
Hắc y nhân giận dữ nói:
- Ta mà sợ ngươi?
Cao Dương khiêu khích nói:
- Không sợ thì chúng ta thử xem...
Thiếu niên mặc áo đen hai con mắt híp lại, không có lập tức đáp ứng.
Hắn cũng không phải e ngại Cao Dương, mà là tiếng đàn xuất hiện đột ngột lúc trước, làm cho hắn rất băn khoăn.
Trước khi tìm ra nơi phát ra tiếng đàn, tùy tiện đấu với Thiên Ma thiếu chủ là hành vi không có lý trÍ.