Thét dài một tiếng, thân ảnh Ý Thiên một hóa ngàn vạn, vô số ảo ảnh trải rộng phía chân trời, nhìn qua mỗi ảo ảnh đó chính là kiếm quang của thần kiếm.
Mỗi đạo kiếm quang không ngừng tỏa ra hào quang sáng ngời, không ngừng phân hoá, một phân thành hai, hai phân thành bốn, không ngừng phân hóa như vậy.
Đến lúc đó bầu trời sáng ngời tối lại giống như mây đen tập kích.
Giữa không trung, từng đạo thần kiếm bảy màu phân hóa tỏa ra hào quang chói mắt, khí tức huyền diệu tỏa ra, trải rộng trời xanh, hình thành loan nguyệt hình cung.
Số lượng loan nguyệt này rất nhiều, mỗi một ngàn loan nguyệt tạo thành một tổ, chí ít có một ngàn tổ, y theo quy luật nào đó hình thành kiếm trận trên bầu trời, bị Ý Thiên khống chế. (Loan nguyệt chính là trăng lưỡi liềm)
Hiện tượng thiên văn dị biến, làm cho người ta chấn động.
Người xem cuộc chiến không ai không biến sắc, ai cũng không nghĩ ra Ý Thiên lại tinh thông kiếm thuật.
Trong những người ở đây, người chấn động nhất không ai vượt qua nữ tử áo trắng, nàng nhìn rõ những cảnh này thì nhịn không được hoảng sợ nói:
- Thiên Nguyệt Trảm! Điều này sao có thể, hắn... Hắn...
Thiên nguyệt lên cao, thần ma vô tung!
Thiên Nguyệt Trảm có uy lực kinh thế hãi tục, từng chấn nhiếp chư thiên vạn giới, hôm nay rốt cục tái hiện tại Vân Hoang đại lục.
Giữa không trung, ánh trăng không ngừng sáng ngời, bắn ra từng đạo kiếm quang, số lượng đạt tới trăm vạn, dưới sự khống chế của Ý Thiên thì nhanh chóng hội tụ thành một thanh thần kiếm bảy màu, lập tức xé rách trời xanh, bắn thẳng thiên ngoại, xỏ xuyên qua vũ trụ.
Một kiếm kia rung chuyển vạn giới, chấn nhiếp thần ma, lúc mới hình thành đã xé nát hư ảnh Liệt Dương Thần Điện, chấn vỡ bạch phát kim đồng biến thành quang cầu Liệt Dương Thiên Cương, khiến cho người ở đây phủ phục xuống, thân thể dính sát mặt đất, ngay cả Phượng Hoàng Thần nữ cùng nữ tử áo trắng cũng không ngoại lệ.
Chỉ có Phật Châu Tử Hoa thánh nữ vẫn ngồi xếp bằng, phật quang hội tụ quanh người, không bị ảnh hưởng.
Ý Thiên đứng ngạo nghễ trời xanh, bao quát tất cả, đánh nát hư ảnh Liệt Dương Thần Điện, sau đó thiên địa vạn vật triều bái, dâng tặng hắn làm chủ.
Một khắc này, Ý Thiên khinh thường cửu thiên, xưng hùng Vân Hoang, vô số lực lượng hội tụ trên người của hắn, giúp tu vị của hắn tăng vọt nhanh chóng.
Tâm niệm khẽ động, Chương Thải Phượng cùng bạch phát kim đồng hình thần câu diệt, hóa thành bột phấn.
Lục Vũ hóa thành hồn tiễn không có làm tổn thương Ý Thiên mảy may, ngược lại nguyên thần Lục Vũ còn bị hắn hút vào trong lòng bàn tay, bóp nát nhẹ nhàng.
Trên không trung kiếm quang bảy màu rung động nhẹ nhàng, hào quang bảy màu của thanh kiếm tiến vào trong người của Ý Thiên, bị hắn khống chế.
Từ khi lực lượng tăng lên, thân thể Ý Thiên xuất hiện biên hóa nhỏ, tóc dài phiêu dật dần dần biến thành màu tím, điểm này khiến Ý Thiên hiểu ra.
Tâm niệm khẽ động, tay phải Ý Thiên vung qua kiếm trụ thông thiên kia, kiếm trụ lập tức thu nhỏ lại, khí thế trấn nhiếp chư thiên vạn giới yếu đi thật nhiều.
Trong quá trình này, áp lực áp lên người của mọi người lập tức biến mất, mọi người nhao nhao đứng dậy, cả đám thần sắc ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn qua giữa không trung.
Người của Duệ Phong Lâu cực kỳ cao hứng, Ý Thiên sáng tạo ra thần thoại, đả bại Liệt Dương Thần Điện, lưu lại một truyền thuyết bất bại.
Ánh mắt giao hội, trên mặt Ý Thiên tràn ngập nụ cười.
Nhưng đúng vào lúc này một cảm giác nguy hiểm bao phủ nội tâm của Ý Thiên, hắn còn chưa kịp phản ứng, trong hư không xuất hiện thời không chi môn, một nhúm hào quang mang theo lực lượng hủy diệt chư thiên vạn giới giáng xuống, tập trung thân thể Ý Thiên, hắn không cách nào trốn được.
Biến hóa đột nhột này khiến người ta kinh ngạc, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn qua một màn này, không ai hiểu rõ là vì sao.
Đồng thời tất cả mọi người nhìn qua Ý Thiên, muốn biết hắn phản ứng thế nào sau biến cố này.
Thời khắc nguy hiểm, Ý Thiên không suy nghĩ nhiều, tay phải thuận thế vung lên, cầm lấy thần kiếm bảy màu vào lúc hào quang hủy diệt giáng xuống, đem thần kiếm hoành ở trước ngực.
Đến lúc đó cột sáng đột kích, trực tiếp bị Ý Thiên nuốt hết, cả hư không đều xuất hiện chấn động, bầu trời bị đánh ra một cái lỗ thủng lớn, cảm giác uy lực vô cùng, làm cho người ta hoảng sợ. Cột sáng biến mất, Ý Thiên biến mất.
Nữ tử áo trắng lúc này dò xét, tìm kiếm tung tích của Ý Thiên khắp nơi.
Duệ Phong Lâu bên này, không ít người vội vàng muốn lao ra tìm kiếm, lại bị Nam Cung Uyển Nghi ngăn lại.
Giờ này khắc này đột nhiên xuất hiện biến hóa khiến người ta không ngờ tới, vì cân nhắc an toàn của mọi người, tuy Nam Cung Uyển Nghi lo lắng vạn phần an nguy Ý Thiên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ngắm nhìn bốn phía, người xem cuộc chiến vô cùng kinh ngạc.
Chỉ có Ứng Thải Liên dường như hiểu ra cái gì, ngẩng đầu nhìn lên trời, thần sắc phức tạp.
Một lát sau Hà Hiển hoảng sợ nói:
- Mau nhìn, đó là cái gì?
Mọi người nhìn qua hướng Hà Hiển chỉ, nhưng thấy trong hư không đột nhiên xuất hiện một đạo tử hồng sắc quang mang, nó đang lập lòe biến lớn.
Lan Hinh thấy thế, lớn tiếng kêu lên:
- Thiếu gia, là ngươi sao? Ngươi mau trả lời ah!
Đám người Từ Nhược Hoa, Nam Cung Uyển Nghi, Mộ Dung Tiểu Dạ, Tiêu Minh Nguyệt, Nam Cung Vân, Bạch Phong vẻ mặt khát vọng, hy vọng chính là Ý Thiên, trong suy nghĩ của bọn họ, Nam Cung Phi Vũ chính là đại anh hùng.
Nữ tử áo trắng nhìn qua tử hồng sắc quang mang kia, trong ánh mắt cũng tràn ngập chờ mong, thật sự là hắn sao?
Nếu không phải là hắn, vì sao hắn có thể vận dụng thần kiếm, có thể thi triển Thiên Nguyệt Trảm?
Nếu thật sự là hắn, vì cái gì hắn lại biến thành một người khác như vậy?
Trong trầm tư, tử hồng sắc quang càng lúc càng lớn, rất nhanh biến thành một quang cầu, lóe lên sau đó hấp thu thiên địa nguyên khí.
Lúc quang cầu bành trướng lên độ cao của một người bình thường, mặt ngoài tử hồng sắc quang mang càng biến càng nhanh, cuối cùng nhất lưu quang chớp động, hấp thụ nguyên khí hư không vạn vật, trong nháy mắt vỡ vụn và một người đi ra.
Một khắc này người chú ý không ngừng kinh hô, cao thủ Duệ Phong Lâu cũng hô hoán tên của Nam Cung Phi Vũ, trong giọng nói mang theo quan tâm vô tận.
Nữ tử áo trắng nhìn qua người nọ, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong, ngay cả Phượng Hoàng Thần nữ Cổ Nhược Vân đi tới bên cạnh cũng không phát hiện.
Ý Thiên liếc mắt nhìn bốn phía, lúc tiếp xúc với nữ tử áo trắng lại tự động tránh đi.
Tay phải vung lên, hào quang trong tay Ý Thiên lóe lên, một nhúm hào quang bảy màu nhàn nhạt biến thành trong suốt, bắn vào trong người nữ tử áo trắng, trong nháy mắt đã biến mất.
Nhìn qua hai mắt Ý Thiên, nữ tử áo trắng kích động, rung giọng nói:
- Là ngươi sao?
Phượng Hoàng Thần nữ Cổ Nhược Vân nghe vậy sững sờ, ngạc nhiên nói:
- Ngươi nhận ra hắn?
Nữ tử áo trắng không đáp, nhìn chằm chằm vào Ý Thiên, đang chờ hắn trả lời.
Ý Thiên không có trả lời, cúi đầu nhìn qua dưới chân, người của Duệ Phong Lâu đang kêu gọi hắn, nhưng mà hắn cảm giác mình và các nàng càng ngày càng xa.
Phức tạp cười cười, Ý Thiên bay lên trời, ngẩng đầu nhìn lên trời, lạnh lùng nói:
- Liệt Dương Thần Điện dương danh thiên hạ, trừ đánh lén vô sỉ ra không còn thủ đoạn nào khác sao?
Lời này vừa ra, tất cả mọi người lập tức tỉnh ngộ, cột sáng vừa rồi thì ra là Liệt Dương Thần Điện phát ra.
Nhưng mà Liệt Dương Thần Điện cũng chưa từng nghĩ đến một kích hủy diệt vạn vật kia, vậy mà không có giết chết Ý Thiên, đây quả thực quá không thể tưởng tượng nổi.
Ý Thiên giết không chết, lần lượt khiếp sợ thiên hạ, chuyện này quá thần kỳ, thậm chí có thân thể bất tử, nguyên thần bất diệt, ngay cả thần điện cũng không làm gì hắn được.
Nữ tử áo trắng nhìn qua Ý Thiên, đang muốn phi thân đuổi theo, lại bị Phượng Hoàng thần nữ ngăn lại.
- Chớ xúc động, chuyện còn chưa kết thúc đâu, Liệt Dương Thần Điện đoán chừng sẽ không dừng tay như vậy đâu.
Vào lúc Cổ Nhược Vân nói xong, trong thời không chi môn kia có một bóng người toàn thân có tia chớp đi ra bên ngoài, đưa mắt nhìn qua phía Ý Thiên, lạnh lùng nói:
- Không hổ là người đi ra từ Thiên Nguyệt Động Thiên, quả nhiên có chút môn đạo. Vừa rồi ngươi mượn nhờ thần khí Thiên Diệp Kiếm tránh được một kiếp, đó là ngươi vận khí tốt. Hôm nay ngươi chỉ cần ngươi có thể tiếp được một kích của ta, ta sẽ tạm tha mạng cho ngươi.
Ý Thiên cười lạnh nói:
- Tha ta một mạng, khẩu khí thật lớn, chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh đó.
Người thần bí kia nói khiến nhiều người khiếp sợ, cho dù là Ý Thiên đi ra từ Thiên Nguyệt Động Thiên hay là thần khí Thiên Diệp Kiếm, đây đều là đại sự chấn động Vân Hoang Cửu Châu.
Nếu như tất cả là sự thật, vậy thân phận của Ý Thiên và nữ tử áo trắng che mặt có lai lịch càng rõ ràng.
- Tốt, đủ cuồng vọng. Ta xem ngươi rốt cuộc có bao nhiêu bổn sự tiếp một kích này của ta.
Lời còn bên tai, cột sáng trong thời không chi môn bắn ra ngoài, hư không nghiền nát, vạn vật thần phục, trong nháy mắt đông cứng hư không phạm vi mấy trăm dặm, khiến người xem cuộc chiến, kể cả Ý Thiên cũng bị đông cứng tại chỗ.
Thời điểm này cột sáng có uy lực mạnh hơn trước mấy lần, chuyện này khiến cho Ý Thiên cùng mọi người biến sắc, hiển nhiên không thể ngờ một kích của người thần bí khủng bố như vậy.
Ngăn cản và né tránh, Ý Thiên trốn cũng không thể trốn, ánh mắt kinh sợ nhìn qua một kích kia, trong nội tâm cảm nhận khí tức hủy diệt đáng sợ, đáy lòng nổi lên cảm giác bất an.
Nguy hiểm xuất hiện trong lòng Ý Thiên, trong lòng của hắn hiểu rõ một kích này của địch nhân quá khủng bố, nếu không nghĩ cách hóa giải, cho dù hắn có thể chất thần cách cũng bị bắt lại.
Theo Ý Thiên phân tích, một kích này của địch nhân không phải công kích bình thường, dường như là thúc dục thần khí trấn điện của Liệt Dương Thần Điện, có uy lực khủng bố.
Đương nhiên Vân Hoang đại lục tài nguyên thiếu thốn, thần khí cũng bị hạn chế quá nhiều uy lực, chỉ phát huy ra được một thành uy lực mà thôi.
Nhưng cho dù như vậy, uy lực thần khí cũng có thể tạo thành tổn thương nghiêm trọng với thể chất thần cách của Ý Thiên.
Một kích vừa rồi Ý Thiên chính là mượn nhờ thần khí Thiên Diệp Kiếm, triệt tiêu rất nhiều lực lượng hủy diệt mới có thể né tránh được.
Hiện tại thần khí Thiên Diệp Kiếm trả lại cho nữ tử áo trắng, trên người của Ý Thiên chỉ còn lại tiên khí, căn bản không cản được một kích này.
Dưới tình huống như vậy, nếu Ý Thiên không thể né tránh, vậy hắn sẽ gặp đả kích hủy diệt, rơi vào tuyệt cảnh.
Đến lúc đó địch nhân muốn thu thập Ý Thiên quá dễ dàng.
Hào quang lóe lên, công kích đột kích.
Ý Thiên căn bản không có thời gian thừa mà cân nhắc, không làm ra phản ứng chẳng khác gì chờ chết.
Bên ngoài, tâm thần người xem cuộc chiến căng thẳng, bất kể là người quan tâm Ý Thiên hay người hận Ý Thiên, bọn họ đều muốn xem kết cục cuối cùng.
Nữ tử áo trắng nghe người thần bí nói, tâm tình lập tức kích động lên, nói:
- Là hắn, nhất định là hắn! Không tốt, ta phải đi giúp hắn.
Phượng Hoàng Thần nữ Cổ Nhược Vân ôm chặt lấy nữ tử áo trắng, khuyên nhủ:
- Không thể lỗ mãng, đây là cao thủ Liệt Dương Thần Điện thúc dục thần khí phát ra một kích tất sát, ngươi căn bản không thể chống lại, ngươi đi ra chỉ có chết mà thôi.
Nữ tử áo trắng tức giận nói:
- Tỷ tỷ mau buông tay, ta không thể nhìn hắn chết được, ta nhất định phải đi...
Lời còn chưa nói hết, cột sáng hủy diệt xuất hiện trước mặt Ý Thiên, trong nháy mắt đã thôn phệ hắn.
Một khắc này, nữ tử áo trắng kêu lên thảm thiết, bi thiết nói:
- Không!
Người Duệ Phong Lâu bên này, mọi người càng kêu bi thương hơn, âm thanh thê lương quanh quẩn trong không khí.
Tử Hoa thánh nữ bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt lập loè bất định, trong mắt đầy bi thương, dường như thương tâm vì kết cục của Ý Thiên.
Những người còn lại đều nhắm mắt lại, coi như không đành lòng nhìn thấy, nội tâm đau khổ.
Không gian cứng lại, ai cũng không thể nhúc nhích, trừ Tử Hoa thánh nữ ra, Phượng Hoàng Thần nữ Cổ Nhược Vân cùng nữ tử áo trắng cũng bị hạn chế thật lớn.
Bởi vì thân phận, Tử Hoa thánh nữ không thể nhúng tay, những người khác không có thực lực nhúng tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn qua tất cả diễn ra.
Nhìn một kích hủy diệt này, trong mắt Ý Thiên toát ra hận ý, hắn không ngừng thúc dục Thiên Tâm ý thức, suy tính có biện pháp hóa giải hay không.
Mà trước khi cột sáng hủy diệt tới gần, Ý Thiên suy tính có kết quả, một kiện đồ vật bị Ý Thiên quên đi, lúc này hiện ra trong lòng của Ý Thiên.
Ngăn cản và cân nhắc, Ý Thiên điên cuồng hét lên một tiếng, hắn xé lực trói buộc trên người xuất hiện một khe hở.
Sau đó tóc dài Ý Thiên phiêu khởi, một tia sáng màu đỏ như tơ lóe lên, từ đó bắn ra một vật, lập tức biến lớn ngàn vạn lần, vừa vặn ngăn cản một kích hủy diệt này.
Trong nháy mắt Ý Thiên đã bị cột sáng thôn phệ, mà trước người của hắn xuất hiện thạch quan, ngăn cản ánh sáng hủy diệt ăn mòn này.
Thạch quang này lúc trước Ý Thiên tại Đông hải gặp được lão quy và phát hiện dưới đáy biển.
Về sau không có thời gian nghiên cứu, cũng dần dần quên lãng.
Trước mắt khi nguy hiểm đột kích, Ý Thiên toàn lực suy tính, cuối cùng nhất cho ra kết quả thạch quan có thể ngăn cản một kích hủy diệt này.
Ý Thiên không có thời gian cân nhắc, hắn chỉ có thể ngựa chết coi như ngựa sống, ai nghĩ tới thạch quan vừa ra và ngăn cản cột sáng hủy diệt kia giảm bớt thương tổn sâu sắc của Ý Thiên.
Nhưng mà cột sáng cực lớn, uy lực tuyệt luân, lại không có ngừng lại.
Mặc dù Ý Thiên tạm lánh phong mang, nhưng cũng bị thương rất nặng, lúc trước thổ huyết và bay ra xa mấy ngàn mét.
Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt mà thôi.
Lúc cột sáng biến mất, một thân ảnh hỏa hồng đứng trên bầu trời, quanh thân tỏa ra khí thế chấn nhiếp thiên địa, chính là người thần bí trong thời không chi môn kia.