Từ Nhược Hoa cùng Mộ Dung Tiểu Dạ tương đối bình tĩnh, sau khi giảng thuật đơn giản thì mọi người mới phát hiện Ý Thiên còn chưa đi ra, đều nhao nhao quay đầu nhìn qua hướng Âm Dương tuyền.
Mà thời khắc này rừng rậm đột nhiên chấn động, giống như mặt đất lõm xuống, cảm giác mặt đất chấn động liên tục, một cảm giác không nói nên lời bao phủ nội tâm của mọi người.
Đạo nhân đui mù kinh hô một tiếng, chỉ vào ba cây đại thụ, nói:
- Mọi người mau nhìn, đó là cái gì?
Dưới ánh mặt trời, trong rừng rậm bao la này có một lực lượng xuyên qua núi rừng, lập tức hội tụ gần ba cây đại thụ, hình thành một hồng quang to lớn, tỏa ra hào quang kỳ lạ.
Trong nháy mắt, hồng quang thu nhỏ lại, mặt đất chấn động kịch liệt sau đó xuất hiện cái động, giống như một gốc đại thụ bị nỏổ tận gốc, thoát ly mặt đất, sau đó không bị quản chế.
Trong nháy mắt này, mặt đất xuất hiện từng tiếng xì xì, giống như đồ vật âu yếm bị người ta cướp mất.
Rừng rậm gần đó ảm đạm thất sắc, sinh cơ bừng bừng mọi người cảm ứng được biến mất không thấy đâu cả.
Mọi người thập phần khiếp sợ, sau đó cảm ứng tinh tế, Từ Nhược Hoa đưa ra một kết luận.
- Là Phi Vũ thu Âm Dương tuyền tạo thành đấy mà.
Đạo nhân đui mù phản bác nói:
- Không có khả năng, trên Vân Hoang đại lục này không có người nào có thể thu Âm Dương tuyền, mặc dù là cao thủ Bát Cực Thần Điện cũng không có được năng lực này.
Lan Hinh khẽ nói:
- Ngươi không nên xem thường thiếu gia nhà ta, hắn không phải người bình thường có thể so sánh được.
Trần Ngọc Lan nói:
- Đạo trưởng nói hoàn toàn đúng vậy, Âm Dương tuyền chính là tinh hoa Âm Dương địa khí hội tụ mà thành, tương liên với Âm Dương địa mạch, vạn năm không dời, tuyệt không phải sức người có thể thu. Âm Dương tuyền là chí bảo đại địa thai nghén ra, giống với tiên khí, trừ phi tiên nhân hạ phàm, nếu không Vân Hoang đại lục này không có ai có thể thu nó được.
Tiêu Minh Nguyệt nói:
- Mọi thứ đều có ngoại lệ, rất nhiều chuyện phát sinh ở trên người người bình thường là một kết cục, nhưng xảy ra trên người của Phi Vũ là kết cục khác.
Thời điểm này thân ảnh Ý Thiên xuất hiện trong mắt của mọi người, trong nháy mắt trở về bên cạnh mọi người.
Mộ Dung Tiểu Dạ hỏi thăm đầu tiên:
- Phi Vũ, có phải ngươi đã thu Âm Dương tuyền không?
Ý Thiên cười nói:
- Âm Dương tuyền hôm nay đã dung nhập vào người của ta.
Đạo nhân đui mù khó có thể tin, lắc đầu nói:
- Điều đó không có khả năng.
Trần Ngọc Lan vừa sợ lại kỳ, truy vấn:
- Điều này sao có thể, ngươi làm sao được?
Ý Thiên lạnh nhạt nói:
- Xích Âm Tử Dương Quyết chính là vô thượng pháp quyết của Âm Dương Hòa
Hợp Phái, ta có thể thu và dung hợp Âm Dương tuyền có quan hệ tới pháp quyết này. Về phần chi tiết trong đó không phải năm ba câu có thể nói rõ, trước mắt chúng ta xuôi nam tìm Vi Tinh Nghi quan trọng hơn.
Ý Thiên không có giải thích gì thêm, nói xong liền dẫn mọi người xuôi nam tiến tới Xích Huyết Phong.
Từ Phi Vân thành xuôi nam tới xích vân sa mạc, Hỏa Linh Thành là trạm thứ nhất, Xích Huyết Phong là thứ hai.
Bay qua Xích Huyết Phong tiếp tục hướng nam chính là xích vân sa mạc mênh mông, nơi đó không có chút sinh cơ nào.
Vi Tinh Nghi xuôi nam, tác động vô số người, rất nhiều người từ Phi Vân thành một đường truy tung đến Xích Huyết Phong thì dừng lại không tiến.
Truy cứu nguyên nhân là do vừa nhìn thấy xích vân sa mạc mênh mông vô bờ, muốn tìm kiếm một người trong sa mạc này chẳng khác gì giọt nước lẩn vào trong biển.
Hơn nữa bóng đen mang theo Vi Tinh Nghi xuôi nam có tu vị Vũ Đế, tốc độ cực nhanh, mọi người chỉ biết hắn đi tới xích vân sa mạc, nhưng không ai đuổi theo hắn kịp nên không rõ hành tung.
Nếu tùy tiện đi vò xích vân sa mạc, tính nguy hiểm thật lớn, dù sao đó là Vân Hoang chín đại tuyệt địa, không phải đất lành.
Kể từ đó rất nhiều cao thủ hội tụ tại Xích Huyết Phong sau đó tìm hiểu lẫn nhau, tìm hiểu tình huống của Vi Tinh Nghi.
Lúc này vì Vô Biên Hoang Thành, Xích Huyết Phong có thể nói là cao thủ tụ tập, mà Xích Huyết Phong dài mấy ngàn dặm, ngăn cách xích vân sa mạc nóng hừng hực.
Xích Huyết Phong tên như ý nghĩa, từ xa nhìn qua giống như một khối ngọc thạch huyết hồng, rừng rậm này ngăn cách với sa mạc.
Từ Xích Huyết Phong mới đi tới phía nam, tới gần xích vân sa mạc thì không có một cọng cỏ nào cả.
Xích Huyết Phong mặt phía bắc có một nửa thuộc về Huyết Phong đế quốc, một nửa thuộc về Liệt Hỏa đế quốc, nơi này huyết phong bao phủ đồi núi, nhìn qua giống như một khối bảo thạch.
Đây là Xích Huyết Phong, đỏ như máu và rất rực rỡ.
Với Nam Dương mà nói, Xích Huyết Phong rất nổi danh, bởi vì nó là nơi phân cách sinh tư, nó ngăn ở bên ngoài xích vân sa mạc, ngàn vạn năm qua bão cát không cách nào tiến lên phía bắc.
Trong Xích Huyết Phong có không ít người tu chân, trong đó nổi danh nhất chính là Bất Bại Chư Cát, chiếm cứ nơi ra vào hiểm yếu của Xích Huyết
Phong, là Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên.
Vượt qua Xích Huyết Phong là có thể tiến vào xích vân sa mạc, nhưng như vậy càng dễ lạc đường, cho nên người Nam Dương có kinh nghiệm đều chọn
Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên đi ra.
Đây là đệ nhất hiểm quan của Xích Huyết Phong, nhưng có người xâm nhập xích vân sa mạc rất ít ai còn sống quay về.
Cho tới nay nơi này còn có một đoạn truyền lâu.
Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên, xuất quan dễ, quay về khó.
Phong Hỏa Nhát Tuyến Thiên là nơi đồ phật diệt ma trảm tiên.
Ngàn trăm vạn năm qua xích vân sa mạc bởi vì là một trong chín đại tuyệt địa, mai táng rất nhiều người tầm bảo và lưu lại vô số truyền thuyết.
Hôm nay bởi vì Vô Biên Hoang Thành xuất hiện, phần đông thế lực tề tụ ở Xích Huyết Phong, nơi này sóng gió ngập trời.
Vào lúc hoàng hôn, đoàn người Ý Thiên đã đi tới rừng rậm này, đi vào gần Xích Huyết Phong.
Nơi này thảm thực vật khác biệt, lá cây xanh biết biến thành đỏ nhạt, càng gần Xích Huyết Phong thì lá cây càng đỏ.
Từ trên không trung nhìn xuống, Xích Huyết Phong giống như một con rồng lửa chiếm cứ sa mạc, ngăn cách lai vãng với nhau. Mà Xích Huyết Phong có điểm cao là xích huyết sơn mạch, bởi vì Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên nằm ở hiểm qun của Xích Huyết Phong, cho nên dần dà mọi người đã quen thuộc
Xích Huyết Phong, dần dần quên đi xích huyết sơn mạch.
Trải qua ngàn vạn năm, hôm nay không người nào xưng hô là Xích Huyết
Phong hay xích huyết sơn mạch, dù sao chỉ là xưng hô mà thôi, mấu chốt là Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên.
Nhìn qua Xích Huyết Phong, Ý Thiên biểu lộ kỳ quái, Nam Cung Phi Vũ từng ở trong Xích Huyết Phong Kỳ Lân động ăn Kỳ Lân Thánh Quả, điều này nói rõ hắn vf Xích Huyết Phong hữu duyên.
Hôm nay Nam Cung Phi Vũ đã chết, nhưng mà Kỳ Lân Thánh Quả lại ơời lên người Ý Thiên, đây là ý nghĩa Ý Thiên và Xích Huyết Phong có tồn tại liên quan sao?
Nghĩ đến Xích Huyết Phong, Ý Thiên lại nghĩ tới Lý Nhược Nhiên, sư tỷ của mình thật không đơn giản, Ý Thiên đến nay còn không rõ sư tỷ tới từ nơi nào.
Nhưng mà Ý Thiên hiểu, chính mình đối với sư tỷ xinh đẹp, tinh ngạch này càng yêu thích thật lòng.
Mã Chí Viễn nhìn qua Xích Huyết Phong, hưng phấn nói:
- Phía trước chính là xích huyết sơn mạch, chỉ cần bay qua xích huyết sơn mạch chính là xích vân sa mạc.
Đạo nhân đui mù nói:
- Xích vân sa mạc không còn xa, nhưng tung tích của Vi Tinh Nghi không có manh mối.
Mộ Dung Tiểu Dạ cười nói:
- Đừng vội, đợi tới Xích Huyết Phong sẽ hiểu tình huống liên quan thôi.
Tiêu Minh Nguyệt cau mày nói:
- Nhìn tình huống của Xích Huyết Phong có rất nhiều cao thủ tụ tập, đoán chừng tất cả đều tới vì Vi Tinh Nghi cùng Vô Biên Hoang Thành. Hôm nay bọn họ dừng ở đây, phải chăng nói rõ bọn họ không biết tình huống cụ thể của Vi Tinh Nghi?
Lời nói này khiến mọi nghĩ suy nghĩ sâu xa, mặc dù chỉ là phán đoán, nhưng lại có phần đạo lý.
Mọi người đã tới đây vì Vi Tinh Nghi, nếu như phát hiện tung tích của Vi Tinh Nghi thì sớm đuổi theo rồi, tại sao có nhiều cao thủ ngưng lại ở đây như vậy?
Nếu không phải là rất sợ chết, vạy chỉ có một nguyên nhân, không người nào biết Vi Tinh Nghi đang ở nơi nào, căn bản không tìm được đường đi.
Ý Thiên cũng không nói nhiều về chuyện này, ngược lại nhìn qua phía tây Xích Huyết Phong, Kỳ Lân động đang ở hướng đó.
Bảo trì tốc độ tiến tới, Ý Thiên tâm niệm khẽ động liền nắm giữ vị trí của Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên, nơi đó có nhiều cao thủ tụ tập nhất.
Lưu ý tới tình huống đại khái của Xích Huyết Phong, Ý Thiên phát hiện khí tức của mấy trăm người, từ Võ Tôn đến Vũ Đế, tu vị đẳng cấp nào cũng có.
Xích Huyết Phong chính là hoang sơn dã lĩnh, nhân số tự nhiên không cách nào so sánh với Phi Vân thành.
Hôm nay nơi này hội tụ mấy trăm cao thủ Vũ Hoàng thì chính là chuyện ngàn năm hiếm thấy.
Trong lúc này có một nhóm tỏa ra khí tức Ý Thiên rất quen thuộc, phần lớn là cao thủ trong Phi Vân thành, hoặc là tham dự luận võ đại hội qua.
Trong đó Phi Phàm công tử, Tiêu Diêu Hầu, Thiên Ưng Chu Trí, Âm Ma tông, cùng với Nam Dương ba đại tà phái cũng đã tới Xích Huyết Phong.
Cao thủ của Nam Cung thế gia cùng Huyền Dương Cung, Ý Thiên tạm thời không có cảm ứng được, đoán chừng đang giấu ở trong Xích Huyết Phong.
Còn lại nhiều cao thủ khác, Ý Thiên cảm thấy lạ lẫm, hiển nhiên là chưa từng gặp qua trước kia.
Lúc còn cách Xích Huyết Phong càng gần, thời tiết càng ngày càng nóng, trong không khí tỏa ra khí lưu như hỏa diễm, hun mọi người khó chịu.
Ý Thiên thả chậm tốc độ, sau khi chờ mọi người thích ứng lại, lập tức đáp xuống, tiến vào Huyết Phong Lâm.
Tất cả mọi người nghi hoặc, nơi này cách Hỏa Phượng Nhất Tuyến Thiên ít nhất vài chục dặm, Ý Thiên làm gì thả chậm tốc độ vào thời điểm này?
Huyết Phong Lâm cực kỳ chói mắt, lá cây như hỏa diễm, gió thổi qua hoa lửa tán loạn.
Ý Thiên dẫn người xuyên qua Huyết Phong Lâm, cảm thụ được sóng nhiệt như lửa, hoàn cảnh khiến người ta không chịu nổi.
- Địa phương quỷ quái này quá nóng, không phải đang ngược đãi người ta sao?
Mã Chí Viễn tuy là nhân sĩ ở Hỏa Linh Thành, nhưng từ nhỏ đã đi tới Vân
Châu học nghệ, cho nên với thời tiết ở Xích Huyết Phong không có hiểu nhiều.
Mộc Thanh Thư cười nói:
- Người tu chân thì không có sao, nếu đổi thành dân chúng tầm thường thì chắc chắn không sống nổi.
Đoan Mộc Thanh Vân nghi vấn nói:
- Nam Cung Phi Vũ, vì cái gì ngươi không mang chúng ta tới trước, ngược lại mang đi tới đây/
Ý Thiên cười thần bí, quay đầu lại nhìn qua mọi người, quanh thân không gió mà bay, vô số hỏa diễm ngưng tụ trong hư không, dùng Ý Thiên làm trung tâm, lập tức trải rộng cả rừng rậm.
Những nơi hỏa diễm đi qua giống như hỏa tinh linh, trải rộng mỗi tấc không gian, bám vào từng lá cây, chúng không ngừng chấn động như chim sẻ.
Mọi người quay đầu nhìn chung quanh. chỉ thấy những hỏa diễm này biến thành tinh linh, vung vẩy cánh của chúng, có một phật đà ngồi xếp bằng trong hư không thành tâm cầu nguyện; có hóa thành chim thú bay múa trong rừng rậm, có hợp thành mây bao phủ cành cây.
Trần Ngọc Lan hoảng sợ nói:
- Hỏa diễm thật rực rỡ, tu vị của ngươi thật khiến người ta kinh ngạc.
Ý Thiên cười nói:
- Thực sự không phải tu vị của ta mạnh, ta chỉ nắm giữ kỹ xảo thôi. Hiện tại mọi người buông lỏng toàn thân, dụng tâm đi cảm ứng nguyên khí nóng rực trong rừng đi, nghĩ cách tới câu thông, các ngươi cũng sẽ làm giống như ta.
Mọi người phản ứng không đồng nhất , có ít người lập tức nếm thử, có ít người thì cười trừ.
Ý Thiên không thèm để ý, lạnh nhạt nói:
-. Hiện tại chúng ta chơi trò chơi trốn tìm, ai có thể tìm ta đầu tiên thì người đó sẽ có phần thưởng lớn.
Hào quang lóe lên, thân hình Ý Thiên nhanh chóng thu nhỏ lại, biến mất trong ánh mắt của mọi người.
Lan Hinh dịu dàng nói:
- Thiếu gia, ban thưởng cái gì thế?
Trong hư không, Ý Thiên mỉm cười truyền ra khắp tứ phương.
- Người tìm được ta, ta liền truyền thụ pháp môn cho kẻ đó.
Tiêu Minh Nguyệt lắc đầu nói:
- Bảo chúng ta tìm hắn, căn bản là không thể nào.
Mộ Dung Tiểu Dạ cười nói:
- Thử một chút thì có làm sao, Phi Vũ nói chuyện tới bây giờ vẫn giữ lời, hắn truyền thụ pháp quyết chắc chắn rất huyền diệu.
Đạo nhân đui mù nói:
- Đây cũng là ngươi vận khí tốt, cả Phi Vân thành, trừ ngươi đi theo hắn được thơm lây ra, người còn lại không có vận khí như vậy.
Mộ Dung Tiểu Dạ ôn nhu cười cười, trong lòng vui sướng.
Trần Ngọc Lan bị nguyền rủa hơn hai trăm năm, đã sớm buồn bực muốn chết.
Hôm nay có cơ hội được chơi, nàng đương nhiên là cầu còn không được.
- Mọi người đừng nói, chúng ta bây giờ nên tìm đi, xem ai có thể là người đầu tiên tìm ra Nam Cung Phi Vũ.
Thấy Trần Ngọc Lan hào hứng bừng bừng, Mộc Thanh Thư cũng tham dự trò chơi.
Mộ Dung Tiểu Dạ cùng Lan Hinh lôi kéo Tiêu Minh Nguyệt, Từ Nhược Hoa,
Đoan Mộc Thanh Vân, cùng Mã Chí Viễn, đạo nhân đui mù cùng đi tìm kiếm Ý Thiên.
Trong chín nguời Trần Ngọc Lan cùng đạo nhân đui mù xuất từ Đạo Châu, tinh thông đạo thuật, cho nên có nghiên cứu đạo thuật tìm người, giỏi về xem bói truy tra.
Từ Nhược Hoa tu luyện tâm thuật, cộng thêm pháp quyết thượng thừa của phật môn, tâm linh cảm ứng cực kỳ nhạy cảm, giác quan thứ sáu khác với người thường.
Lan Hinh cùng Tiêu Minh Nguyệt có tiên thú trong người, cảm ứng với tình huống chung quanh cực kỳ linh mẫn.
Còn lại Mộc Thanh Thư, Mã Chí Viễn, Mộ Dung Tiểu Dạ đều là Huyền Hoàng, chỉ có Đoan Mộc Thanh Vân là cao cấp Vũ Hoàng, các phương diện thua kém nhiều.
Chín người chia ra các khu vực nhất định tra tìm Ý Thiên đang giấu trong chỗ tối.
Nhưng mà chín người cũng không biết, Ý Thiên giờ phút này sớm đã rời khỏi, đi tới Kỳ Lân động cách đó vài trăm dặm.
Đây là nơi năm đó Nam Cung Phi Vũ ăn Kỳ Lân Thánh Quả, Ý Thiên có được trí nhớ của Nam Cung Phi Vũ cho nên hôm nay đi vào Xích Huyết Phong, tự nhiên muốn trở lại chốn cũ.
Nhưng mà Ý Thiên chưa từng nghĩ đến trong Kỳ Lân động hắn lại gặp động chủ.
Kỳ Lân động cách Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên ước chừng ba bốn trăm dặm, tọa lạc sâu trong ngọn núi to lớn khổng lồ, cửa động có hai chữ Kỳ Lan, nó tùy thời biến ảo thành mây trôi, gió nước không vào, mưa không xâm nhập.