Trong quá trình này Ý Thiên phát hiện bản thân của mình có thể hấp thu nguyên từ quang năng rất mạnh, đoán chừng có quan hệ tới thể chất thần cách của hắn.
Trong quá trình cơ thể hấp thu nguyên từ quang năng, Ý Thiên phát hiện nguyên từ quang năng dùng trạng thái dịch tồn tại, bị thân thể Ý Thiên hấp thu thì biến thành trạng thái khí, sinh ra quá trình pha loãng cho nên nó phóng xuất năng lực rất mạnh, đây là nguyên lực.
Loại nguyên lực này có được thuộc tính rất rõ ràng, đó chính là kim nguyên lực, nếu như pha trộn với nguyên lực khác nó sẽ rất pha tạp.
Sáng sớm, tiếng chim hót thanh thúy dễ nghe.
Ý Thiên lúc này đang yên lặng chữa thương, vẫn đang lưu ý phản ứng của Duyến Y Mộng, trước sau không đến nửa canh giờ, Ý Thiên phát hiện thương thế của mình khôi phục thật nhanh, tu vị thực lực cũng tăng lên mạnh, rất nhanh đã khôi phục thực lực cao cấp Vũ Hoàng.
Theo Ý Thiên phân tích, giờ phút này thực lực của hắn gần như lúc Vân Hạo Dương còn sống.
Từ Trường Thọ là cao thủ Huyền Hoàng, mà Vân Hạo Dương tu vị thực lực kém một chút, chính là cao cấp Vũ Hoàng.
Lúc này Duyến Y Mộng bước chân nhẹ nhàng, khiến cho Ý Thiên chú ý.
- Tiểu thư...
Duyến Y Mộng phất tay ngăn cản Ý Thiên hỏi thăm, đi ra khỏi bóng câu, ánh mắt phức tạp nhìn qua Vong Tình Nhai đối diện, chẳng biết lúc nào, chỗ đó có một thân ảnh, đây là điểm Ý Thiên chưa bao giờ phát hiện ra.
Ý Thiên cùng Duyến Y Mộng vào lúc này đang ở đỉnh núi, vừa vặn đối diện với Vong Tình Nhai, cho dù cách nhau vài dặm nhưng có thể trực tiếp bay qua.
Bên phía Vong Tình Nhai có một thân ảnh áo xanh đứng đó, tóc bạc phiêu phù, ngưng mắt nhìn qua hắn thì có cảm giác đau khổ, bi thương, cô độc, tịch mịch.
Ý Thiên nhìn thân ảnh kia mang theo ánh mắt kinh ngạc, sau đó biến thành tiếc hận, trong nội tâm đau đớn không nói nên lời, lại thở dài.
Duyến Y Mộng im lặng, khí tức quanh người vô cùng lạnh lùng, ánh mắt thỉnh thoảng chấn động, không rõ nàng phản ứng như thế nào.
Lúc này một đám chim to từ trên cao bay qua, trên lưng bốn con chim to là bốn hài đồng, tuổi chừng mười hai, ăn mặc trang phục thống nhất, rất nhanh đã tới Vong Tình Phong, vây quanh Vong Tình Nhai, lúc này vui cười non nớt.
Bốn hài đồng có hai nam hai nữ, đang cưỡi chim bay qua Vong Tình Nhai, một nữ đồng đột nhiên cách Vong Tinh Nhai không xa đã kêu lên:
- Mau nhìn, đến rồi, mỗi ngày đều vào thời điểm, này gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Ý Thiên nhìn qua hướng nữ đồng đang chỉ, trên không trung cách Vong Tình Nhai ba trăm trượng, chẳng biết lúc nào lại có một thân ảnh tuyết trắng, áo trắng quần trắng, tóc bạc trắng phiêu dật, cho người ta cảm giác là lạ.
Nhìn kỹ đó là một nữ tử áo trắng, dung mạo cực đẹp, dung mạo ước chừng hai mươi lăm tuổi, nhưng tóc bạc trắng, thần thái ảm đạm.
Trong gió sớm, nữ tử áo trắng bay trên cao, ánh mắt si tình nhìn qua nam tử áo xanh, im ắng nhưng có cảm giác thê lương.
Ý Thiên nhìn qua thân ảnh áo xanh, chỉ thấy đó là nam tử tuấn tú chừng ba mươi, mày kiếm mắt sáng, phong thần như ngọc, có thể nói là nam tử tuấn mỹ tuyệt thế.
Người này mặc bộ áo xanh, trải qua vô số mưa gió, tóc trắng như sương nhìn qua mang theo dấu vết thời gian, ánh mắt già nua mà đờ đẫn, giống như người sắp chết.
Giờ phút này nam tử áo xanh đang nhìn nữ tử áo trắng, hai người bốn mắt nhìn nhau, Ý Thiên lại cảm giác thập phần quái dị, cũng không có vui vẻ khi gặp nhau, ngược lại tràn ngập ưu thương, tràn ngập bất đắc dĩ, tràn ngập đắng chát.
Nữ tử áo trắng vẻ mặt si mê, nam tử áo xanh thở dài.
Lúc này đột nhiên một nữ đồng trên lưng chim hát một câu ca dao đầy ý vị thâm trường, khiến tâm thần Ý Thiên đại chấn.
- Quân sinh ta không sinh, ta sinh quân đã già; quân hận ta sinh trễ, ta hận quân sinh sớm.
Một nam đồng hát tiếp:
- Quân sinh ta không sinh, ta sinh quân đã già. Hận không cùng sinh, ngày ngày cùng quân tốt.
Nữ đồng vừa hát cũng hát tiếp:
- Ta sinh quân không sinh, quân sinh ta đã già. Ta cách quân chân trời xa xăm, quân cách ta như biển cả mênh mông.
Một nam đồng khác hát:
- Ta sinh quân không sinh, quân sinh ta đã già. Hóa bướm đi tìm hoa, hàng đêm tê cỏ thơm.
Bốn hài đồng không ngừng hát đồng ca, kể về câu chuyện tình thê mỹ, làm cho Ý Thiên lòng mang sầu não.
Nhớ lại rõ ràng, quân sinh ta không sinh, ta sinh quân đã già; quân hận ta sinh trễ, ta hận quân sinh sớm.
Nếu không có hận thì sao lại yêu?
Thời gian chênh lệch chính là một loại buồn khổ.
Tình yêu cũng giống như vậy, thời gian có thể khiến người ta quên đi nhiều thứ, nhưng mà có người muốn quên vẫn không thể quên.
Ai có thể địch nổi tra tấn và tàn phá của thời gian?
Giữa không trung lên, nữ tử áo trắng thở dài, than nhẹ:
- Ngàn năm chờ đợi, tuế nguyệt như ca, thương nhan tóc trắng, tình quy nơi nào?
Trên Vong Tình Nhai, nam tử áo xanh sóng mắt rung rung, khổ sở nói:
- Tóc xanh hồng nhan, tóc trắng lão ông, tình duyên là nghiệt, tội gì gút mắc?
Nữ tử áo trắng thần sắc đau khổ, chất vấn:
- Ngươi thà rằng muốn ta hao hết thời gian cũng không muốn chính miệng nói yêu ta sao?
Nam tử áo xanh cười cô đơn, thở dài nói:
- Trên Vong Tình Nhai, tình duyên như mộng, ngươi tội gì chấp nhất.
Nữ tử áo trắng bi thương, nói:
- Bởi vì ngươi, ta cho dù đi lên đường tu chân; bởi vì ngươi mà ta buông vinh nhục cả đời. Bởi vì ngươi, ta lúc này giữ gìn ngàn năm; bởi vì ngươi ta tới nay ở cùng dì nhỏ...
Nam tử áo xanh thần sắc động dung, ánh mắt Duyến Y Mộng đắng chát, Ý Thiên tâm tình phức tạp, đôi tình lữ tóc bạc này khiến người ta ưu thương.
Yêu nhau ngàn năm nhưng không thể ở cùng nhau, đây không thể ngờ là quá vĩ đại, cũng quá thống khổ.
Ý Thiên rất nghi hoặc, yêu nhau sâu thế còn tính toán đáng giá hay không sao?
Đổi lại chính mình, hắn sẽ tiếp tục hay bỏ?
Tiếp tục giằng co nữa không phải đang tiêu hao thời gian quý giá hay sao?
Nghĩ vậy Ý Thiên lại nghĩ tới bài hát.
Tình cũng không, yêu cũng không, si mê một hồi như gió.
Nhưng có thật thế không?
Đông tình lữ yêu nhau ngàn năm này vẫn tiếp tục dây dưa với nhau, không phải là nghiệt duyên sao?
Gió nhẹ nhàng thổi qua, đám hài đồng trên bốn con chim trên trời cười đùa toe toét.
Duyến Y Mộng cùng Ý Thiên đứng trên đỉnh núi, nhìn qua đôi tình lữ trên núi đối diện, một màn này dường như đang ẩn chứa cái gì đó..
Dường như phát hiện sự tồn tại của Ý Thiên cùng Duyến Y Mộng, nam tử áo xanh quay đầu nhìn qua hai người, biểu lộ cũng không kích động, nhưng mà ánh mắt đã xuất hiện một ít biến hóa.
Duyến Y Mộng nhìn qua nam tử áo xanh và gật đầu, lập tức lóe lên, xuất hiện bên cạnh nữ tử áo trắng, thi lễ nói:
- Ý Mộng bái kiến sư thúc.