Tiêu Minh Nguyệt không chút do dự, lúc này thả người bay xuống giếng, cảm giác giếng nước rất sâu, nước giếng cực lạnh, làm cho nàng ta thấy không thích ứng.
Một lát sau Tiêu Minh Nguyệt tiến vào trong nước, cảm giác lỗ chân lông toàn thân nở ra, linh khí trong giếng nước chảy vào trong người, giống như đang hấp dẫn nhau, căn bản không cần nàng tận lực đi hấp thụ.
Tấn chức Thánh Hoàng thì thể chất, khí chất của Tiêu Minh Nguyệt biến hóa cực lớn, phong độ và tư thái trác tuyệt, mê người đến cực điểm.
Hôm nay ngâm trong âm mạch linh tuyền, vô số linh khí tiến vào trong người, làm cho Huyền Âm chi khí trong người của nàng tăng lên, có thể làm sâu sắc xúc tiến thất cấp tiên khí Mê Huyễn Thiên Nguyên Xích với nàng tốt hơn, tu vị tăng lên thật nhanh.
Trong đại điện, mọi người mật thiết lưu ý động tĩnh của Tiêu Minh Nguyệt, lại xem nhẹ hành vi khác thường của Ý Thiên.
Giờ phút này Ý Thiên vẫn đứng trên xà nhà đại điện như trước, hắn nhìn rõ tình huống bên dưới, nhưng hắn vẫn đang nghiên cứu hạt châu này.
Bởi vì mộc châu cho nên Ý Thiên không có lưu ý gỗ tròn này, phát hiện nó khác hoàn toàn với các thanh gỗ tròn khác, thuộc về tài liệu đặc thù.
Ý Thiên từng dung hợp địa linh thảo, về sau tấn thăng làm Thiên Linh Thảo đã chuyển tặng cho Trương Tuyết.
Từ địa linh thảo, Ý Thiên đạt được không ít tri thức, cũng quen thuộc với thảo mộc chi linh.
Thế nhưng mà Ý Thiên lại không nhận ra lai lịch của hạt châu này, cây cối khác trong đại điện Ý Thiên đều biết.
Trầm tư một lát, Lan Hinh bay lên kêu hắn xuống, hắn bay xuống đứng cạnh miệng giếng với mọi người, nhìn vào Tiêu Minh Nguyệt trong giếng.
Lúc này chấn động thật nhỏ khiến Ý Thiên chú ý, cảm giác chấn động đến quá cổ quái, trong khoảnh khắc lại tăng lên rõ ràng.
Mọi người cảm giác có địa chấn thì phản ứng khác nhau.
Trần Ngọc Lan như có điều ngộ ra, nhắc nhở:
- Mọi người cẩn thận, âm mạch linh tuyền chính là thứ khó có được, một khi linh khí bị hút sạch sẽ xuất hiện cảnh thiên băng địa liệt. Đến lúc đó cung điện dưới đất này sẽ chia năm sẻ bảy.
Từ Nhược Hoa nói:
- Không sao, chúng ta căng kết giới phòng ngự ra, địa chấn này không làm gì được chúng ta đâu.
Lan Hinh quay đầu nhìn chung quanh, thần sắc bất định nói:
- Ta có cảm giác điềm xấu, dường như có đại sự gì đó đang xảy ra...
Lời này vừa nói ra thì địa chấn khiến cả cung điện này chia năm xẻ bảy, giếng nước bắt đầu vỡ toang, một khí tức nguy hiểm lan tỏa ra chung quanh.
Một khắc này Tiêu Minh Nguyệt từ trong giếng nước lao lên, lớn tiếng nói:
- Mọi người cẩn thận, âm mạch linh tuyền áp chế núi lửa, hiện tại linh khí bị ta hút sạch, núi lửa sắp bộc phát, chúng ta nên rời đi.
Núi lửa phun trào không phải chuyện đùa, cho dù mọi người ở đây tu vị bất phàm, thực sự không có khả năng ngăn cản được dung nham nóng chảy.
Mã Chí Viễn lớn tiếng nói:
- Chúng ta lao ra.
Tay phải vung lên, Lôi Đình Thần Đao có hào quang hội tụ, lập tức bổ lên trên đỉnh đại điện một đao, cưỡng ép mở ra một con đường.
Mọi người phi thân lên cao, mà Mã Chí Viễn lại phát ra đao cương chém lên tiếp, lao ra khỏi mặt đất, lơ lửng giữa không trung.
Ý Thiên phân phó mọi người tản ra, lưu ý tình huống bên dưới.
Rất nhanh một cột sáng đỏ thẫm lao lên trời, rung chuyển thiên địa, đưa tới vô số cao thủ chú ý.
Cột sáng này do dung nham đỏ rực tạo thành, nhiệt độ cực nóng.
Đám người Ý Thiên bay lên cao chừng trăm trượng vẫn cảm thấy nóng bức khó chịu, quần áo có dấu vết bị lửa đốt.
Bất đắc dĩ, mọi người đành phải kéo xa khoảng cách ra tiếp, lúc này đứng cách ba dặm nhìn qua, thẳng đến khi trôi qua một nén hương thì cột dung nham này mới yếu bớt.
Thời điểm này ở bốn phương tám hướng có rất nhiều khí tức dò xét, càng có cao thủ trực tiếp chạy đến nhìn qua cảnh tượng núi lửa phun trào.
Chạy tới đầu tiên chính là Hồng Vân thánh nữ, bên cạnh là Phương Hoành Dực cùng Chương Chi Ngữ, Vương Phi Dật cùng Dương Viêm không có đi theo.
Sau đó Câu Hồn Ma Địch, Nam Cung Tuấn Trì, Vệ Thiên Minh, sa mạc Phi Long, chưởng kiếm song tuyệt Mã Hồng Ba năm cao thủ cũng chạy tới.
Nhìn qua cảnh tượng núi lửa phun trào, sắc mặt sa mạc Phi Long âm trầm, ánh mắt lần lượt nhìn qua người ở đây, cuối cùng nhìn qua đoàn người Ý Thiên, lớn tiếng chất vấn:
- Nơi này xảy ra chuyện gì, núi lửa phun trào có liên quan tới các ngươi sao?
Ý Thiên hỏi ngược lại:
- Núi lửa phun trào có liên quan gì tới các ngươi sao?
Sa mạc Phi Long khẽ nói:
- Vị trí núi lửa phun trào chính là hành cung của lão phu, ngươi nói có quan hệ với ta không?
Lúc này núi lửa phun trào đã chấm dứt, người vây quanh cùng tiến lên, nhưng thấy nham thạch nóng chảy biến thành đá cứng rơi xuống đất.
Ứng Thải Liên đứng cách mười trượng, quanh người có quang giới đỏ thẫm bao phủ, từng cơn cuồng phong thổi qua thổi bay bụi bậm, bên dưới lộ ra đồ vật màu đen.
Ứng Thải Liên hơi kinh ngạc, ngón tay thon dài vung lên và cuồng phong quét qua, sau khi khói bụi tan biến không còn, lộ ra một vật phẩm hình trụ màu đen dài sáu xích.
Cảnh này khiến người ta chú ý, đối với vật phẩm này xuất hiện thì tất cả mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Đây là vị trí núi lửa phun trào, nham thạch nóng chảy và nhiệt độ cao có thể hòa tan mọi thứ, ngay cả nham thạch cũng bị nóng chảy, tại sao lại có vật phẩm hình trụ màu đen này?
Giờ phút này núi lửa phun trào vẫn bảo trì nhiệt độ cao như trước, nhưng mà cao thủ ở đây không chú ý tới, nhanh chóng tới gần vật phẩm hình trụ này, phát hiện nó là một cây trượng hình bầu dục, toàn thân có dấu vết nhiệt độ cao nóng chảy, không rõ là vật gì.
- Đây là thứ gì, đen thui, quá thần bí!
Lan Hinh đánh vỡ yên lặng, hỏi ra nghi vấn của vô số người.
Chưởng kiếm song tuyệt Mã Hồng Ba đưa mắt nhìn qua sa mạc Phi Long, hỏi:
- Ngươi nói bên dưới là hành cung của ngươi, vậy ngươi nên biết đây là đồ chơi gì, nói ra cho mọi người tăng thêm kiến thức đi.
Sa mạc Phi Long khẽ nói:
- Nếu ta biết rõ, thứ này còn xuất hiện trước mắt các ngươi sao?
Ý Thiên nhìn qua vật phẩm này, tâm thần xuất hiện chấn động rất nhỏ, nhận ra đồ chơi này giống như mộc châu hắn nhận được.
Điểm Ý Thiên khó hiểu là trong địa cung dưới đất kia, lúc hắn nhận được mộc châu kia, cảm giác thanh gỗ chứa mộc châu tuy cứng rắn, nhưng cũng không tính là đặc biệt.
Nhưng hiện tại cây gỗ này bị dung nham nóng chảy thiêu đốt qua nhưng không có hóa thành bụi phấn, ngược lại vẫn còn bảo tồn nguyên vẹn, có kỳ lạ không?
Cẩn thận dò xét, Ý Thiên phát hiện cây gỗ này sau khi trải qua nhiệt độ caot hiêu đốt đã trở nên cứng rắn, mặc dù là kim thiết cũng không bằng nó.
Nam Cung Tuấn Trì có hỏa diễm vờn quanh, nhìn qua thanh gỗ này, tiện tay đánh ra một chưởng, chướng lực mạnh mẽ dùng đánh khối gỗ này chấn động và bay lên cao.
Kể từ đó cây gỗ này hiện ra trước mặt mọi người, tất cả mọi người thấy rõ ràng cẩn thận.
Câu Hồn Ma Địch vung ma địch lên, ma âm chói tai tác dụng lên thanh gỗ này, khiến cho hào quang lập loè, chấn động thật lớn, dấu vết bị đốt tróc ra, lộ ra chất gỗ bên trong.
Vệ Thiên Minh ngạc nhiên nói:
- Cây gỗ? Điều này sao có thể.
Câu Hồn Ma Địch cau mày nói:
- Xác thực khả năng không lớn, trừ phi...
Sa mạc Phi Long hỏi:
- Trừ phi cái gì?
Câu Hồn Ma Địch không nói, dường như không muốn nói ra sự thật.
Ứng Thải Liên tiếp nhận chủ đề, trầm giọng nói:
- Trừ phi là vật phẩm vô tình trong truyền thuyết.
Sa mạc Phi Long lẩm bẩm:
- Vật phẩm vô tình trong truyền thuyết, đó là cái gì?
Vệ Thiên Minh cúi đầu trầm tư, Câu Hồn Ma Địch nhìn qua Ứng Thải Liên, trầm giọng nói:
- Ngươi cảm thấy có khả năng sao?
Ý Thiên xen vào hỏi:
- Vật phẩm vô tình là gì?
Ứng Thải Liên nghiêng mắt nhìn Ý Thiên, nói:
- Vật phẩm vô tình, tuyệt tình tuyệt dục. Bởi vì tình mà sinh, không muốn không tăng.
Ý Thiên khó hiểu, nghi vấn nói:
- Có ý gì?
Ứng Thải Liên lắc đầu nói:
- Truyền thuyết chính là như thế, không có bất kỳ giải thích nào, nghe nói cất dấu bí mật to lớn, đáng tiếc không ai biết cả.
Ý Thiên phản bác nói:
- Nếu không ai biết, vì sao ngươi suy đoán nó là vật phẩm vô tình?
Câu Hồn Ma Địch cười lạnh nói:
- Bởi vì trong truyền thuyết vật phẩm vô tình có thể vĩnh sinh bất diệt, thủy hỏa bất xâm, đao thương không tiến.
Mộ Dung Tiểu Dạ ngạc nhiên nói:
- Vậy chẳng phải trở thành lợi khí chí cường sao?
Từ Nhược Hoa thanh nhã nói:
- Nếu thật sự là như thế, bọn họ đã sớm ra tay cướp đoạt, sao còn có thể tâm bình khí hòa nói với chúng ta chứ?
Câu Hồn Ma Địch cười lạnh, khẽ nói:
- Vật phẩm vô tình, tuyệt tình tuyệt dục, không phải người bình thường có thể chịu đựng được.
Nam Cung Tuấn Trì ngạo nghễ nói:
- Vậy cũng không nhất định.
Cánh tay phải vung lên, Nam Cung Tuấn Trì lăng không nâng thanh gỗ lên, dùng tốc độ nhanh nhất rời đi.
Ứng Thải Liên ánh mắt quái dị, không có ngăn cản, Câu Hồn Ma Địch thì bất động, Vệ Thiên Minh, sa mạc Phi Long, Mã Hồng Ba lại lần lượt đuổi theo, hiện trường khôi phục bình tĩnh.
Một lát sau Câu Hồn Ma Địch nhìn qua Ý Thiên, thân ảnh biến thành nhạt, biến mất.
Ứng Thải Liên trừng mắt Ý Thiên, trong ánh mắt mang theo sát khí.
- Nam Cung Phi Vũ, ngươi dám giết Thánh Hoàng dưới trướng của ta, khoản sổ sách này hiện tại nên tính toán cho tốt.
Ý Thiên không hề ý sợ hãi, cười nói:
- Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc ý. Thánh nữ là người thông minh, sao có thể làm chuyện ngu xuẩn này?
Ứng Thải Liên quát:
- Im miệng, ngươi nhiều lần đối đầu với ta, căn bản là coi rẻ bản thánh nữ, ta há có thể bỏ qua cho ngươi?
Ý Thiên phản bác nói:
- Thánh nữ nói lời này là vu oan ta rồi, ta chính là người thương hoa tiếc ngọc, nếu không ta làm gì có mỹ nữ thành đàn bên người? Còn không một lòng hướng về thánh nữ chứ?
Nhìn thấy Ý Thiên sắc mặt đắc ý, Ứng Thải Liên tức giận nói:
- Im ngay, ngươi đừng vội đắc ý, cuộc đời này ta tuyệt không bỏ qua cho ngươi!
Phương Hoành Dực cất bước rời đi, ánh mắt tập trung Ý Thiên, khí thế toàn thân tăng lên.
- Thánh nữ không cần tức giận, ta đi giết Nam Cung Phi Vũ.
Ứng Thải Liên ánh mắt bất định, dường như đang suy nghĩ có nên giết Nam Cung Phi Vũ hay không.
- Thiếu gia coi chừng, đây chính là Vũ Đế, chúng ta không bằng rời đi trước, không đáng chấp nhất với bọn chúng!
Lan Hinh thời thời khắc khắc nghĩ tới an nguy của thiếu gia, không rời thiếu gia.
Tiêu Minh Nguyệt trời sinh tính ôn hòa, nói khẽ:
- Chạy là thượng sách, liều mạng cũng không sợ.,
Người còn lại sắc mặt cảnh giác, bày ra tư thế phòng ngự, tâm thần phòng bị.
Sắc mặt Ý Thiên kỳ dị, cũng không nhìn Phương Hoành Dực, mà là nhìn vào mắt của Ứng Thải Liên.
- Thánh nữ có thật sẽ vạch mặt lúc này?
Ứng Thải Liên khẽ nói:
- Ngươi sợ?
Ý Thiên lắc đầu nói:
- Không sợ, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, không nên lãng phí thời gian cùng tinh lực ở đây, trước mắt ngươi không làm gì được ta, mọi người không đáng gây chiến.
Phương Hoành Dực nghe vậy cười to nói:
- Thật cuồng vọng, Nam Cung tiểu nhi, ngươi có thực lực bỏ qua ta sao? Đúng là tìm chết.
Ý Thiên nhíu mày, cười lạnh nói:
- Phương Hoành Dực, ngươi đừng vội cậy già lên mặt. Trước đó Tử Vong Chi Thành, Vương Phi Dật đã từng thử ra tay một lần, hắn có từng nói qua tình hình lúc đó với ngươi không?
Phương Hoành Dực sững sờ, quay đầu lại nhìn qua Ứng Thải Liên, thấy nàng cũng lắc đầu, trong lòng biết Vương Phi Dật chưa từng nói qua.
Nếu Ý Thiên nói là thật, trong đó tất có huyền cơ, trước kia chưa hiểu rõ ràng mà vội vàng ra tay chính là chuyện ngu xuẩn.
- Phương lão về trước đi, chúng ta tạm thời lưu mạng chó của hắn lại. Đợi khi tìm được Vô Biên Hoang Thành thì giết hắn cũng không muộn.
Phương Hoành Dực trừng Ý Thiên, khẽ nói:
- Tiểu tử, nên rửa sạch cổ đi, lão phu sớm muộn gì cũng sẽ giết ngươi.
Ý Thiên lạnh lùng nói:
- Tùy thời phụng bồi.
Ứng Thải Liên hừ nhẹ một tiếng, mang theo Phương Hoành Dực cùng Chương Chi Ngữ rời đi.
Lan Hinh lòng đầy oán khí, giọng căm hận nói:
- Gia hỏa đáng chết, lại dám vô lễ với thiếu gia, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta...
Ý Thiên vỗ vỗ vai Lan Hinh, ngăn cản nàng nói tiếp.
- Không đáng tức giận, Ứng Thải Liên ngay từ đầu đã không tính động thủ, nàng chỉ đang thăm dò mà thôi. Trong xích vân sa mạc này căn bản không giấu được bí mật gì đáng nói. Tình hình trước mắt đã thay đổi, Liệt Dương Thần Điện chỉ dựa vào Ứng Thải Liên những người này muốn tranh đoạt Vô Biên Hoang Thành cũng không dễ dàng, bởi vậy nàng sẽ không lãng phí khí lực đâu.
Mộ Dung Tiểu Dạ quan tâm nói:
- Cho dù như thế, ngươi cũng không nên nếm thử làm gì. Vạn nhất Ứng Thải Liên hạ quyết tâm, ra lệnh cho Phương Hoành Dực giết ngươi, đến lúc đó sẽ nguy hiểm.
Ý Thiên cười nói:
- Đừng lo lắng, không nói trước Phương Hoành Dực không giết được ta, cho dù hắn có thực lực đó thì ta có thể lập trức triệu hoán sư tỷ ra hỗ trợ mà.
Thấy Ý Thiên tự tin như vậy, mọi người cũng không hề lo lắng, nói với nhau vài câu sau đó đổi sang chuyện khác.
- Trước mắt Tả Thiên Huệ mất đi bóng dáng, chúng ta kế tiếp nên tiếp tục truy tung hay bàn tính trước.
Ý Thiên nhìn qua sắc trời, ngày đã ngã về tây, sắp tới hoàng hôn, một ngày cứ như vậy sắp trôi qua.
- Nên tìm nơi nghỉ ngơi trước, lúc này thu hoạch trong Tử Vong Chi Thành cực lớn, cũng nên tìm thời gian tiêu hóa thôi.
Phi thân lên, Ý Thiên mang theo mọi người rời đi, tìm kiếm nơi đặt chân thích hợp.
Xích vân sa mạc, khắp nơi là cát vàng.
Không nhìn ra chút dấu vết tính mạng nào cả, muốn tìm kiếm nơi nghỉ ngơi cũng không dễ dàng.
Màn đêm buông xuống, Ý Thiên mang theo mọi người phi hành vài ngàn dặm trong xích vân sa mạc, cũng không tìm ra nơi thích hợp nào.
Bất đắc dĩ, Ý Thiên chỉ dùng phương thức cổ xưa nhất, mang theo mọi người tiến vào đất, cũng căng tiên khí Hồng Vân Tráo ra tự thành kết giới bảo vệ.
Trong không gian này, Ý Thiên phân phó mọi người dụng tâm tu luyện, tăng thực lực lên.