Hôm nay trong đoàn đội bên phía đối thủ còn lại hai vị cao thủ Huyền
Hoàng, tự nhiên không thể một mực để cho Trương Tuyết ra mặt.
Âm Thiên Chính không lộ biểu tình, nửa mắt khép lại, thỉnh thoảng lộ ra hàn quang khiến cho người ta cảm giác thâm trầm lạnh như băng.
Trương Duy nhìn Âm Thiên Chính, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng, quay đầu nhìn lão phu nhân tóc trắng xóa, ánh mắt thoát ra ý hỏi thăm.
Lão phu nhân thấy vậy, thân thể lóe lên lên, đi vào thi đấu tràng.
Cứ như thế, ở trên thi đấu tràng là cuộc đối đầu giữa hai lão nhân tóc trắng xóa, cảm giác không giống như đại hội luận võ, ngược lại có điểm giống như cố nhân ôn truyện.
Âm Thiên Chính nhìn lão phu nhân, lạnh lùng nói:
- Trần Lập Hoa, niệm tình chúng ta có quen biết, ta khuyên ngươi nên nhận thua, không nên thi đấu vô ích.
Lão phu nhân khẽ nói:
- Âm Thiên Chính, ngươi cho rằng có thể hù lão bà tử ta bằng câu nói đó sao? Ngươi quá coi thường Trần Lập Hoa này rồi.
Lời nói chưa rời tai, thân thể lão phu nhân chia ra làm sáu, mỗi một đạo phân thân tư thái khác nhau, cùng lúc tấn công.
- Thống Ngự Lục Hợp.
Một giọng nói lãnh khốc phát ra, quanh quẩn trên thi đấu tràng.
Âm Thiên Chính ngạo nghễ bất động, đợi thế công của Trần Lập Hoa tới gần lới giăng ra kết giới phòng ngự, chuẩn bị thừa nhận một kích của đối phương.
Trần Lập Hoa giận dữ, quát:
- Đáng giận, ngươi dám xem thường ta!
Phát giác được Âm Thiên Chính phản ứng, Trần Lập Hoa lập tức tăng tu vị lên cực hạn, Thống Ngự Lục Hợp một chiêu màu có uy lực bộc phát kinh người, trong trung ương võ đài không gian loạn lưu di động, lợi dụng thời không chi lực cắn xé công kích.
Âm Thiên Chính không tránh không né, tùy ý cho thời không thác loạn lao thẳng tới, cách người của hắn có một cái kết giới, trong ánh mắt lộ ra thần sắc phiêu dật.
Công kích này tiếp tục ăn mòn kết giới phòng ngự của Âm Thiên Chính, dẫn phát nổ tung, ánh sáng thác loạn phập phồng chôn vùi lại sinh ra, tuần hoàn lưu động.
Công kích này đạt tới đỉnh phong, ngân quang trên người Âm Thiên Chính không ngừng bộc phát, một lực động khuếch tán ra chung quanh, khí tức chấn động núi sông sinh ra, hình thành một sóng xung kích to lớn, một lần hành động đánh Trần Lập Hoa bay lên không trung, thân thể máu tươi vẩy ra, thân hình của hắn đầy vết thương nặng.
Không có chủ động tiến công, thế nhưng mà Âm Thiên Chính bày ra thực lực này lại làm cho mọi người hoảng sợ.
Trần Lập Hoa bay xuống đất, thân thể rơi vào trong sân thi đấu.
Một lát sau, Trần Lập Hoa mới lung la lung lay đứng lên, hắn giống như đóa hoa héo tàn, tùy thời có thể tan vỡ.
Trương Duy nhíu mày, sai người dẫn Trần Lập Hoa đi, trận thứ ba do hắn tự mình lên võ đài.
Âm Thiên Chính đứng ở giữa không trung, không có ý đi ra, hiển nhân hắn muốn đấu trận thứ ba.
Trương Duy dừng trước mặt Âm Thiên Chính, ánh mắt của hắn cô dơn, không nói một lời đứng yên hồi lâu, cuối cùng nhất quay người rời đi, bay tới hạp cốc.
Báo danh dự thi hôm qua, võ đài hôm nay bị hủy diệt, chuyện này bao nhiêu cũng phải chú ý tới.
Nhưng mà top mười thi đấu bán kết rất kịch liệt, kết quả này nằm trong dự liệu.
Bởi vì Trương Duy rời khỏi, đoàn đội chiến thắng ở tổ sáu là Huyết Phong đế quốc Tiêu Diêu Hầu.
Trọng tài tuyên bố xong, giọng của Tần An Thái xuất hiện giữa thi đấu tràng.
- Tổ thứ bảy, Mạc Thương Huyền đấu với Duệ Phong Lâu.
Trong lòng đa số người xem cuộc chiến này không ai không có thực lực mạnh mẽ, nhưng mà có một ít người biết rõ, Mạc Thương Huyền đại biểu cho Nam Dương tam đại trong tà phái Tà Bất Tử Phái, trong cao thủ dự thi thì có Tà Thần công tử Cao Tuấn Đức.
Đêm qua Âm Thi Trủng phát ra một cột sáng màu bạc, khiến cho toàn thành oanh động.
Hôm nay Tà Thần công tử Cao Tuấn Đức và một đám người phong thái vẫn như trước, dường như không có thay đổi gì.
Bên ngoài, Mã Chí Viễn nhìn qua Ý Thiên, đang đợi hắn lên tiếng.
Ý Thiên nhìn qua Cao Tuấn Đức, trong nội tâm suy tư một chuyện.
Thời điểm này Tà Thần công tử Cao Tuấn Đức đã mang người tới trình diện, lên đài đầu tiên chính là Huyền Mộc Chân Quân, hắn lạnh lùng nhìn qua cao thủ bên Duệ Phong Lâu.
Ý Thiên cười quái dị, lại nhìn qua Mã Chí Viễn, phân phó người của Duệ Phong Lâu tiến lên trực tiếp nhận thua.
Bởi như vậy Tà Thần công tử Cao Tuấn Đức không chiến mà thắng, thuận lợi tấn cấp bán kết top mười.
Người xem cuộc chiến thất hồn lạc phách, vốn định nhìn song phương đánh nhau, kết quả nguyện vọng bằng không.
- Tổ thứ tám, Thiên Ưng Chu Trí đấu với Hắc Bạch Song Hùng.
Giọng trầm thấp vang lên khắp Phiền Thiên Thành, đưa tới vô số nghị luận và suy đoán.
Dù sao Hồng Vân đế quốc thế lực hùng hậu, Hắc Bạch Song Hùng tuy cũng không yếu, nhưng thực lực chỉnh thể lại không cách nào so sánh với Hồng
Vân đế quốc.
Mọi người ở nơi này đang suy tư, trận đấu của song phương bắt đầu.
Khác với dự đoán, Hắc Bạch Song Hùng không có rời khỏi, mà hai huynh đệ này đồng thời lên tràng, lý do không cần nói, bọn họ cho tới bây giờ đều liên thủ tấn công.
Vì công bằng, bên phía Chu Trí cũng có thể phái ra hai cao thủ.
Về điểm này trọng tài hỏi thăm Thiên Ưng Chu Trí một chút, đạt được câu trả lời đồng ý.
Trận chiến đấu này Hắc Bạch Song Hùng sẽ cùng xuất mã, chuẩn bị khiêu chiến cao thủ Hồng Vân đế quốc.
Thiên Ưng Chu Trí cân nhấc một lát, phái Hồng Thành Sầu, một đánh hai này khiến nhiều người kinh ngạc.
Hắc Bạch Song Hùng hợp kích chi thuật nổi danh cả Vân Châu, có rất ít người sống sót dưới đao của bọn họ.
Hôm nay Thiên Ưng Chu Trí lại phái hoàng tử Hồng Thành Sầu xuất chiến, chẳng lẽ lại muốn mượn đao giết người, mưu hại hoàng tử?
Loại khả năng này không phải không có, nhưng Hồng Thành Sầu cũng không ngốc, nếu thật sự là như thế hắn cam tâm đánh sao?
Hắc Bạch Song Hùng vốn tên là Thường Hồ, Thường Long, chính là huynh đệ song sinh.
Hai huynh đệ này từng bái một dị nhân làm sư phụ, khổ tu hai mươi năm, luyện thành một hồn song thể đồng tâm thuật.
Đây là bí mật lớn nhất của Hắc Bạch Song Hùng, đến nay cũng không có ai biết.
Cái gọi là một hồn song thể đồng tâm thuật, chính là hai người tu chânđem nguyên thần dung làm một thể, đạt tới tâm ý tương thông, tùy ý hoán đổi thân hình qua lại, cũng khống chế hai thân hình.
Hắc Bạch Song Hùng chính là huynh dệ sinh đôi, cả hai có tâm linh cảm ứng nhạy cảm, tu luyện một hồn song thể đồng tâm thuật thì nguyên thần của hai người quy nhất, từ một ý thức chủ thể biến thành hai thân thể, đây là một hồn song thể.
Nói cách khác Hắc Bạch Song Hùng nhìn thì hai người, trên thực tế chỉ có chung một ý thức, đây là bí mật không ai biết. giao phong với Hắc Bạch
Song Hùng éếu không đồng thời đánh trúng hai thân thể, vậy không cách nào làm tổn thương nguyên thần của bọn họ.
Đồng thời phải tinh chuẩn đến 1% nháy mắt, nếu không cũng chẳng làm được gì.
Ý thức nguyên thần của Hắc Bạch Song Hùng có thể tùy ý xuyên qua lại hai thân thể, nguyên thần ý thức có tốc độ xuyên qua giống như tốc độ ánh sáng.
Bởi vì nguyên nhân này rất nhiều người đánh trúng một người trong Hắc Bạch Song Hùng nhưng lại không thể tạo thành tổn thương thực chất gì cả.
Đây là nguyên nhân Hắc Bạch Song Hùng thường thắng, đáng tiếc không ai rõ được.
Giờ phút này Hồng Thành Sầu đi vào sân thi đấu, trong ánh mắt mang theo vài phần quỷ dị, nhìn qua Hắc Bạch Song Hùng cười cười, lập tức lóe lên và thi triển công kích.
Hồng Thành Sầu công kích rất quỷ dị, một chưởng đánh ra thủ ấn ngàn vạn, trong mỗi bàn tay là một con mắt, trong đó có tà ác, tham lam, âm độc, tàn nhẫn.
Hắc Bạch Song Hùng hai vị nhất thể, lúc nhìn thấy chuyện này thì Hắc Hùng Thường Long quát lên:
- Thiên Thủ Ma Đồng! Thánh Thủ Ma Tôn là gì của ngươi?
Trong tiếng chất vấn, Hắc Bạch Song Hùng cấp tốc lui ra ngoài, không muốn giao phong với Hồng Thành Sầu.
Cười ngạo nghễ, Hồng Thành Sầu nói:
- Thánh Thủ Ma Tôn chính là sư phụ của ta.
Lời này vừa ra khiến các nơi chấn động, bởi vì Thánh Thủ Ma Tôn chính là tồn tại đứng đầu Nam Dương Thất Tuyệt, được xưng Thánh Ma, là cao thủ
Vũ Đế thành danh nhiều năm.
Hắc Hùng Thường Hổ nói:
- Ngươi đã là truyền nhân của Thánh Thủ Ma Tôn, cuộc chiến này thôi đi. Xem mặt mũi của Ma Tôn, chúng ta rời khỏi.
Lóe lên rồi biến mất, Hắc Bạch Song Hùng cứ rời đi như thế.
Ý Thiên nhìn qua Hồng Thành Sầu, sắc mặt hơi nhíu lại, xem ra Thiên Thủ
Ma Đồng là rất lợi hại, tại sao đêm qua lúc giao chiến với Công Tôn Duy ta, Hồng Thành Sầu không thi triển chiêu này?
Là hắn không muốn thi triển hay là không muốn bạo lộ quá nhiều, hoặc là có nguyên nhân khác?
Hồng Thành Sầu chính là hoàng tử của Hồng Vân đế quốc, tại Hồng Vân đế quốc là tồn tại không dễ chọc, nhưng mà cao thủ Phi Vân thành không quen hắn.
Hôm nay Hồng Thành Sầu có thân phận truyền nhân Thánh Thủ Ma Tôn được truyền ra, lập tức oanh động toàn trường, ngay cả hai Thánh Hoàng chấp sự đều cảm thấy có chút kinh ngạc.
Bởi vì Nam Dương Thất Tuyệt Thánh Thủ Ma Tôn chính là nhân vật vừa chính vừa tà, làm việc tùy tâm sở dục, cũng không bị người ta ước thúc.
Có đôi khi hắn từ bi giống như thánh nhân, có đôi khi hắn hung tàn giống như ác ma, tại Nam Dương có tranh luận thật lớn, ai cũng nói không ra hắn là thiện hay ác.
Đối với Hồng Thành Sầu biểu hiện, hắn thuận lợi tấn cấp và được cao thủ chú ý, dù sao Thiên Thủ Ma Đồng không phải chuyện đùa.
Mười tổ đấu đã tiến hành tám tổ đấu, còn thừa lại bốn đội, chủ sự an bài như thế nào thì có rất nhiều người chú ý.
Trọng tài tuyên bố Thiên Ưng Chu Trí chiến thắng, Tần An Thái công bố danh sách cuộc đấu thứ chín, trận thứ mười không cần an bài thì ai cũng biết.
- Tổ thứ chín, Phi Phàm công tử đấu với Trương Mộc Hoa.
Phi Phàm công tử là người mọi người biết rõ, tuy Trương Mộc Hoa không có danh tiếng, nhưng mà hình dáng lung linh và dung mạo tuyệt trần khiến mọi người chấn động.
Hôm nay Ngọc Linh Lung và Phi Phàm công tử gặp gỡ, một trận chiến này khiến mọi người chờ mong, có thể rất nhiều người cũng đang lo lắng cho Ngọc Linh Lung.
Dù sao Phi Phàm công tử chính là kẻ có thực lực mạnh nhất, đó là rõ như ban ngày.
Ngọc Linh Lung một mình một đội, muốn đánh bại Phi Phàm công tử cũng không dễ dàng.
Còn tổ thứ mười là Ý Thiên giao đấu Nam Cung Minh Chí, an bài như thế rất nhiều người không phục.
Truy cứu nguyên nhân, Nam Cung Minh Chí cùng Nam Cung Phi Vũ đều là người của Nam Cung thế gia, chủ sự an bài như thế, chẳng phải là thiên vị Nam Cung thế gia hay sao?
Đương nhiên cũng có rất nhiều người cảm giác được Duệ Phong Lâu cùng Nam Cung thế gia quan hệ bắt đầu vỡ tan, chủ sự an bài như thế cũng không thể tính toán là cố ý thiên vị, ngược lại có điểm giống như chuyên môn chế tạo cơ hội cho hai bên, làm cho bọn họ đánh máu chảy đầu rơi.
Ý Thiên nhìn qua Ngọc Linh Lung, trong nội tâm bao nhiêu cũng có một chút lo lắng.
Trong mắt Ý Thiên mà nói, Ngọc Linh Lung lựa chọn rời khỏi là tốt nhất.
Nhưng trưởng lão Ngự Linh Tông có muốn như vậy hay không còn khó nói.
Trong tiếng thông báo của Tần An Thái, Phi Phàm công tử xuất hiện, mà
Ngọc Linh Lung chỉ là một Vũ Hoàng, trực tiếp nhận thua rời khỏi.
Kết quả mặc dù khiến người ta thất vọng, nhưng lại hợp tình lý.
Ngọc Linh Lung mạnh hơn nữa cũng chỉ có một người, căn bản không có khả năng đấu với Phi Phàm công tử.
Ý Thiên nhìn tâấy màn này khóe miệng tươi cười, bởi vì kết quả này đúng như hắn muốn.
Y theo quy tắc luận võ, Ngọc Linh Lung tuy bị loại bỏ, nhưng mà Ngọc
Linh Lung vẫn có thể tiếp tục dự thi, nhưng mà phải tham gia cho đoàn đội khác.
Mà Ý Thiên chờ đợi Ngọc Linh Lung gia nhập đoàn đội của mình, nhưng lại cần trưởng lão Ngự Linh Tông đồng ý mới được.
Sau khi Phi Phàm công tử rời đi, Phiền Thiên Thành chỉ còn một trận, ánh mắt ngắm nhìn bốn phía, trầm giọng nói:
- Tổ cuối cùng, Nam Cung Minh Chí giao đấu Cổ Ngũ.
Đều là đệ tử Nam Cung thế gia, Ý Thiên gặp nhau Nam Cung Minh Chí trong thi đấu sẽ dẫn phát nghị luận rất nhiều.
Ý Thiên cũng không để ý những giọng nói này, mà là suất lĩnh Từ Nhược
Hoa, Lan Hinh, Tiêu Minh Nguyệt, Mộ Dung Tiểu Dạ, Cổ Ngũ, Nam Cung Vân,
Mã Chí Viễn đi vào sân thi đấu, ánh mắt khiêu khích nhìn qua Nam Cung
Minh Chí.
Luận thực lực chỉnh thể, vẻn vẹn từ biểu hiện lúc trước nhất định là bên phía Ý Thiên thực lực mạnh hơn nhiều.
Nhưng Nam Cung Minh Chí chính là một trong tứ đại công tử trong Phi Vân thành, hắn tự phụ phi phàm, há có thể yếu thế trước mặt Ý Thiên chứ?
Hơn nữa lần trước vì chuyện của Long Dao Châu, song phương đã vạch mặt, hôm nay gặp nhau trên thi đấu, Nam Cung Minh Chí há có thể khiến Ý Thiên xem nhẹ chính mình?
- Nam Cung Phi Vũ, có bản lĩnh thì ngươi tụ mình lên sân thi đấu, chúng ta một hồi định thắng thua.
Ý Thiên cười mà không nói, không gấp ứng, mà là cân nhắc vấn đề khác.
Một bên Từ Nhược Hoa dường như hiểu ý của Ý Thiên không muốn bạo lộ thực lực, xung phong nhận việc nói:
- Phi Vũ, trận này nên để ta đấu.
Cổ Ngũ nói:
- Công tử, ta đi.
Ý Thiên lắc đầu nói:
- Cổ Ngũ muốn thủ thắng cũng không dễ dàng, Nhược Hoa không có gì đâu.
Nhưng mà Nam Cung Minh Chí chính là người Nam Cung thế gia, Nhược Hoa ra mặt không tốt, hay là do ta ra mặt với người Nam Cung thế gia là được rồi.
Lan Hinh cười nói:
- Thiếu gia xuất mã, ngoại nhân há cho rằng các ngươi tự giết lẫn nhau sao?
Ý Thiên cười ha hả, cũng không trả lời, đi thẳng tới sân thi đấu.
Cách nhau hai trượng, Ý Thiên nhìn qua Nam Cung Minh Chí, lạnh nhạt nói:
- Ta đến, trước khi động thủ ngươi có lời gì muốn nói không?
Nam Cung Minh Chí cười lạnh nói:
- Giả thần giả quỷ, ngươi cho rằng bổn công tử không có một phần nắm chắc còn dám lên đài đấu với ngươi sao?
Ý Thiên nhíu mày, khen:
- Tốt, rất tốt.
Ngươi đã có nắm chắc, ta cũng có cơ hội đánh thỏa thích với ngươi một hồi. Đến đây đi, không cần phải che dấu, mang pháp quyết đắc ý nhất của ngươi ra đây, để cho ta xem đa tình công tử như ngươi, trừ biết chơi nữ nhân ra còn có thể làm trò gì?