Ý Thiên đang nghe Ngọc Linh Lung đề nghị thì lập tức rời đi.
Trên đường đi Chư Cát Đằng Huy thỉnh thoảng nhìn qua phía Ý Thiên, dường như muốn hỏi kết cục cuối cùng của Vô Biên Hoang Thành.
Đoan Mộc Thanh Vân cũng tò mò, nhưng hắn không tiện hỏi thăm, dù sao đây là chủ đề mẫn cảm.
Lý Nhược Nhiên nhìn thấu tâm tư của hai người, nhắc nhở:
- Lúc này Vô Biên Hoang Thành là chuyện trọng đại, mọi người nhớ lấy không được tiết lộ với bên ngoài nửa câu, nếu không tất có tai hoạ hàng lâm.
Chư Cát Đằng Huy cười khổ một tiếng, hắn là người thông minh, tự nhiên hiểu ý của sư muội, gật đầu tán thành.
Đoan Mộc Thanh Vân cũng không ngốc, tự nhiên biết rõ Lý Nhược Nhiên đang nói lời này với mình.
Hôm nay Đoan Mộc thế gia đã suy sụp, Đoan Mộc Thanh Vân cũng thành người cô đơn, Công Tôn Duy Ngã và Tả Thiên Huệ ở cùng một chỗ, đi theo đám người Ý Thiên đó là lựa chọn duy nhất của Đoan Mộc Thanh Vân.
Mộ Dung Tiểu Dạ cùng Lan Hinh đều là người thân cận của Ý Thiên, Ngọc Linh Lung cũng không cần phí lời, bởi vậy Đoan Mộc Thanh Vân gật đầu tỏ vẻ hiểu và đồng ý, Lý Nhược Nhiên liền không hề nói thêm.
Không bao lâu sau đoàn người Ý Thiên đi tới gần cửa vào, lại phát hiện Nam Cung Tuấn Trì, Nam Cung Cảnh Vũ cùng Nam Cung Trục Mộng.
Bọn chúng đang bay ra, trên người Nam Cung Cảnh Vũ cùng Nam Cung Trục Mộng mang theo tổn thương, khí tức cũng hơi có vẻ suy yếu, dường như nửa đường tao ngộ mai phục.
Ý Thiên cùng Nam Cung Uyển Nghi trao đổi ánh mắt, nếu có thể ở chỗ này tiêu diệt Nam Cung Tuấn Trì thì không nghi ngờ chính là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng mà Nam Cung Tuấn Trì ba người đang ở gần cửa ra vào, đoàn người Ý Thiên cách cửa ra vào còn xa, muốn kéo gần khoảng cách là không được.
Cân nhắc đôi chút, Ý Thiên lựa chọn buông tha cho, mang theo mọi người tăng tốc đi tới, rất nhanh đi tới lối vào, cảm giác cửa vào thập phần không ổn định, dường như có người tận lực phá hư.
Ý Thiên phỏng đoán hết sức chính xác, sau khi Hồng Vân thánh nữ Ứng Thải Liên rời khỏi đầu tiên, người phía sau lục tục đi ra đều ý đồ phá hủy cửa ra vào, khốn chết người đằng sau, nhưng mà không ai hoàn thành công trình vĩ đại này được. Truy cứu nguyên nhân, đây là do Chú Kiếm Đỉnh mở cửa vào, Công Tôn Duy Ngã còn ở bên trong, cửa vào có cảm ứng đặc thù với Chú Kiếm Đỉnh tầm, cho nên sẽ không đóng cửa.
Khi đoàn người Ý Thiên bay ra ngoài, Công Tôn Duy Ngã cũng rời khỏi thế giới của Vô Biên Hoang Thành, cửa vào liền tự động biến mất, mọi người trở lại thế giới thật, trở lại khu màu xanh lá của xích vân sa mạc.
Giờ phút này cao thủ Liệt Dương Thần Điện cùng Phượng Hoàng Thần Điện sớm thu hồi công kích, khu vực màu xanh lá vẫn có lửa cháy hừng hực, đó là Xích Vân Tử Thần ngăn ở lối ra vào.
Phóng nhãn nhìn lại, Ứng Thải Liên, Chương Chi Ngữ, Vương Phi Dật, Dương Viêm bốn người sớm đi tới bên cạnh Phương Hoành Dực, ra khỏi khu vực Xích Vân Tử Thần thủ hộ.
Hắc Vũ lơ lửng phía chân trời, Tử Hoa thánh nữ hờ hững đứng ngoài quan sát, chỉ có Long Dao Châu nhìn chằm chằm vào Xích Vân Tử Thần, trong mắt tràn đầy không cam lòng, bên người không xa là Hoa Thiên Vũ.
Rất hiển nhiên trong quá trình giao chiến lúc trước, Long Dao Châu, Phương Hoành Dực, Hắc Vũ ba phương giao thủ tạm thời chế trụ Xích Vân Tử Thần.
Nhưng từ khi Ứng Thải Liên đi ra thì lệnh cho Phương Hoành Dực đình chỉ công kích, Liệt Dương Thần Điện không hề nhúng tay, chuyện này khiến Hắc Vũ cũng buông tha, cuối cùng nhất Long Dao Châu ăn thiệt thòi lớn trong tay Xích Vân Tử Thần cho nên bị thương không nhẹ.
Sau đó Hoa Thiên Vũ xuất thủ tương trợ, hai người lúc này mới rời khỏi khu vực thủ hộ của Xích Vân Tử Thần, nhưng mà Long Dao Châu lại không cam lòng rời đi cho nên xuất hiện cảnh trước mặt.
Sau khi Ứng Thải Liên đi ra ngoài, tất cả đều bị Xích Vân Tử Thần ngăn ở trong khu vực màu xanh lá, ai cũng chưa từng rời đi.
Đoàn người Ý Thiên đi ra cuối cùng, cửa vào biến mất không ít người hoài nghi, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Có người suy đoán cửa vào biến mất có quan hệ với đám người Ý Thiên, nhưng mấu chốt là Công Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ.
Đại đa số mọi người suy đoán là Công Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ thu hồi Vô Biên Hoang Thành, cũng đóng cửa cửa vào, để tránh ngoại nhân đi vào lần nữa.
Có rất ít người biết rõ tình huống cụ thể của Công Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ. Lưu ý tình huống bốn phía, sắc mặt Ý Thiên âm trầm, tuy thuận lợi đạt được Vô Biên Hoang Thành, cần phải xông qua Xích Vân Tử Thần là không dễ dàng.
Trước mắt Thiên Ma thiếu chủ Cao Dương, Câu Hồn Ma Địch, sa mạc Phi Long, chưởng kiếm song tuyệt Mã Hồng Ba, Nam Cung Lục Vân, Nam Cung Tuấn Trì, Nam Cung Cảnh Vũ, Nam Cung Trục Mộng, Hoa Vô Khuyết, Hoa Cửu Công, Tiết Phượng Lỵ, Vệ Thiên Minh, Tả Tuấn Hi, Tà Thần công tử, Hỏa Dực Vương Xà, Mạc Thương Huyền, Phi Phàm công tử, Nghiêm Tu Vũ, Dương Mục, thanh sam khách đều bị vây khốn ở nơi này.
Trong Vô Biên Hoang Thành, Âm Thiên Chính chết trong tay Vệ Thiên Minh, Hà Hiển bị Vệ Thiên Minh bắt, Đông Phương Tiếu chết trong tay Lý Nhược Nhiên, hiện trường chỉ thiếu đi ba người này.
Trong hỏa diễm hừng hực, Xích Vân Tử Thần cũng không hiện thân, nhưng mà áp lực làm cho người ta run sợ, khiến không ai dám thư giãn.
Ý Thiên kiểm kê nhân số, kể cả chín người bên cạnh mình, ở đây có hai mươi chín người tất cả.
Trong đó Nam Cung Uyển Nghi xuất hiện làm cho không ít người cảm thấy kinh ngạc.
Trong hai mươi chín người này Vũ Đế vượt qua mười lăm người, lực lượng này không thể xem thường.
Nhưng mà đội hình cường đại như vậy lại xông dám xông ra phòng tuyến của Xích Vân Tử Thần, trừ bởi vì Xích Vân Tử Thần quá mức đáng sợ ra, mọi người còn có bất hòa là nguyên nhân trọng yếu nhất.
Lý Nhược Nhiên cùng Nam Cung Uyển Nghi sau khi nhìn rõ tình thế trước mắt, trong ánh mắt mang theo vẻ ngưng trọng.
Ngay cả Thiên Ma thiếu chủ Cao Dương cùng Câu Hồn Ma Địch đều không muốn tự tiện xông ra, điều này nói rõ Xích Vân Tử Thần thực lực vượt xa tưởng tượng của mọi người nhiều lắm.
Giờ phút này cao thủ bị nhốt quan sát lẫn nhau, suy tư đối sách, ai cũng không dám làm bậy.
Lan Hinh quan sát một hồi, nhẹ giọng hỏi:
- Thiếu gia, chúng ta làm sao bây giờ? Dong dài như vậy không có lợi a.
Ý Thiên mỉm cười nói:
- Đừng nóng vội, cao thủ bị nhốt trong đây không ít, người lợi hại hơn chúng ta còn nhiều, rất nhiều người không có gấp, chúng ta cũng không cần phải gấp.
Mộ Dung Tiểu Dạ nghi vấn nói:
- Ngươi đang đánh chủ ý quái quỷ gì đúng không, muốn tính toán những người này?
Lý Nhược Nhiên cười nói:
- Xem bộ dáng của hắn là biết rõ không có hảo ý.
Đoan Mộc Thanh Vân lo lắng nói:
- Tình huống trước mắt đáng sợ a.
Ý Thiên cười nói:
- Tất cả mọi người buồn bực như vậy, nghẹn lâu thành bệnh đấy, không bằng ta làm việc vui nhé?
Khu vực màu xanh lá trong xích vân sa mạc không lớn, nó chỉ có phạm vi mấy trăm dặm vuông mà thôi.
Rất nhiều cao thủ đứng phân tán với nhau, Ý Thiên lại đi qua phía Nam Cung Tuấn Trì. Đám người Nam Cung Uyển Nghi cùng Lý Nhược Nhiên đi theo, bảo trì khoảng cách nhất định với Ý Thiên, không ai biết rõ hắn chơi xiếc gì.
Cao thủ còn lại nhanh chóng chú ý thân ảnh của Ý Thiên, tất cả mọi người đưa ánh mắt nhìn qua Ý Thiên cùng Nam Cung Tuấn Trì, đều là nguwofi Nam Cung thế gia cả.
Nhìn qua Ý Thiên tới gần, Nam Cung Tuấn Trì lúc này cười âm lãnh, hỏi:
- Nam Cung Phi Vũ, ngươi tới có chuyện gì?
Ý Thiên nghiêng mắt nhìn Nam Cung Cảnh Vũ, cười nói:
- Ta đến tìm Nam Cung Cảnh Vũ tính toán nợ cũ, hắn từng ở trong Phi Vân thành ám toán qua chúng ta. Vừa vặn ta là người không ăn thiệt thòi, hôm nay vừa vặn ở trước mặt nhiều người bắt hắn nhận lỗi.
Nam Cung Cảnh Vũ giận dữ, mắng:
- Tiểu tử ngươi là cái gì, lão tử không có khả năng nhận lỗi với ngươi, ngươi quả thực si tâm vọng tưởng.
Nam Cung Trục Mộng khẽ nói:
- Cuồng vọng, ngươi còn không nhìn bây giờ là nơi nào, còn dám làm càn.
Ý Thiên cũng không tức giận, nghiêng mắt nhìn qua Nam Cung Lục Vân cách đó không xa, mỉa mai nói:
- Thấy không, Nam Cung Lục Vân sắc mặt hả hê đấy, biết tại sao không?
Nam Cung Tuấn Trì quay đầu nhìn qua Nam Cung Lục Vân, lập tức quay đầu lại trừng mắt Ý Thiên, lãnh khốc nói:
- Đó là bởi vì hắn biết rõ ngươi đang tìm chết.
Ý Thiên khiêu khích nói:
- Chỉ bằng ngươi?
Nam Cung Tuấn Trì tức giận nói:
- Lão tử chẳng lẽ còn không thể giết ngươi sao?
Ý Thiên cười to nói:
- Nói hay lắm, ngươi không thể giết nổi ta.
Nam Cung Trục Mộng quát:
- Làm càn! Tiểu tử ngươi dĩ hạ phạm thượng, muốn chết.
Ý Thiên khiêu khích nói:
- Không cần phải mưa to sấm nhỏ như vậy, muốn giết ta hiện tại đã có cơ hội rồi, nhưng lá gan của các ngươi quá nhỏ.
Nam Cung Trục Mộng khó thở, giận dữ hét:
- Nam Cung Phi Vũ, ngươi phải tự biết rằng lão phu không sợ ngươi.
Ý Thiên khiêu khích nói:
- Không sợ thì tới đây, ta cho ngươi một cơ hội, cho ngươi và Nam Cung Cảnh Vũ liên thủ, xem các ngươi có bổn sự giết ta hay không.
Nam Cung Trục Mộng hai mắt nhắm lại, lại nhìn qua Nam Cung Tuấn Trì, đang đợi chỉ thị của hắn.
Nam Cung Tuấn Trì nhìn qua Nam Cung Uyển Nghi sau lưng Ý Thiên, trong nội tâm tính toán một chút, liền gật đầu, làm cho Nam Cung Trục Mộng cùng Nam Cung Cảnh Vũ liên thủ, trước hết giết Nam Cung Phi Vũ.
- Tiểu tử cuồng vọng như thế, chúng ta sẽ thanh toàn ngươi.
Nam Cung Cảnh Vũ lóe lên, đi tới trước mặt Ý Thiên. Nam Cung Trục Mộng theo sát phía sau, xuất hiện bên phải Ý Thiên, hình thành giáp công với Nam Cung Cảnh Vũ.
Bốn phía người xem cuộc chiến tới gần nhau, đối với Nam Cung thế gia đấu tranh nội bộ, tất cả mọi người nhìn hả hê, ước gì bọn họ đồng quy vu tận.
Thấy Nam Cung Trục Mộng cùng Nam Cung Cảnh Vũ liên thủ, Lan Hinh vẻ mặt tức giận, khẽ nói:
- Không biết xấu hổ, ta đi trợ giúp thiếu gia một tay.
Từ Nhược Hoa phất tay ngăn cản Lan Hinh.
- Không cần, Phi Vũ làm như vậy tất nhiên là muốn nhân cơ hội giết hai người này, trước bày ra yếu thế, sau đó đánh úp, một kích lấy mạng, làm cho Nam Cung Tuấn Trì không kịp can thiệp.
Từ Nhược Hoa nói như vậy đã nói dụng tâm của Ý Thiên, tất cả mọi người là người thông minh, sau khi hiểu dụng ý của Ý Thiên thì không hỏi nhiều chuyên tâm lưu ý tình huống trong động.
Nhìn qua Nam Cung Cảnh Vũ cùng Nam Cung Trục Mộng, Ý Thiên cười nói:
- Trước khi chết có di ngôn gì không, hiện tại không nói thì sau này không nói được đâu.
Nam Cung Trục Mộng cùng Nam Cung Cảnh Vũ tức giận muốn chết, song phương trao đổi ánh mắt, không nói hai lời liền phát động công kích.
Nam Cung Tuấn Trì lưu ý mật thiết, đây là hai cao thủ dưới trướng của hắn, tuyệt không thể mất.
Nhưng mà Ý Thiên phản ứng làm cho người khiếp sợ, thời điểm Nam Cung Cảnh Vũ cùng Nam Cung Trục Mộng phát động công kích thì Ý Thiên đã đang âm thầm thi triển Vạn Vật Nguyên Khí Tỏa, lập tức phong ấn tu vị hai cao thủ này.
Lập tức trong một phần ngàn giây Ý Thiên liền xuất hiện bên cạnh hai đại cao thủ này, hai tay vừa vặn đặt lên vị trí tim của Nam Cung Trục Mộng cùng Nam Cung Cảnh Vũ.
Vì cầu một kích mất mạng, Ý Thiên âm thầm thúc dục siêu thần khí Quy Tịch đồng thời tiến vào trong người hait ên Thánh Hoàng, lập tức thôn phệ tu vị cả đời và nguyên thần của hai người này.
Một khắc này trên mặt Nam Cung Cảnh Vũ cùng Nam Cung Trục Mộng mang theo thần sắc khó tin, hai người mở to mắt nhìn qua Ý Thiên, đôi môi run nhè nhẹ, cũng không nói được cái gfi.
Nam Cung Tuấn Trì lập tức phát giác được không đúng, trong ánh mắt mang theo thần sắc không dám tin, không hiểu nổi Ý Thiên vì sao có thể trong nháy mắt đánh chết hai Thánh Hoàng, loại tốc độ này cho dù là Vũ Đế cũng khó hoàn thành.
Nhìn qua thân hình hai thủ hạ héo rủ, Nam Cung Tuấn Trì tức giận muốn chết, lạnh lùng nói:
- Đáng giận, sao ngươi làm được tất cả?
Ý Thiên cười nói:
- Nam Cung thế gia Vạn Vật Nguyên Khí Tỏa, ngươi không phải không biết.
Nam Cung Tuấn Trì tức giận nói:
- Nam Cung Phi Vũ, ta muốn giết ngươi.
Lời này còn quanh quẩn bên tai, Nam Cung Tuấn Trì lại thi triển Vạn Vật Nguyên Khí Tỏa, ý định phong ấn tu vị của Ý Thiên, sau đó một lần hành động đánh chết hắn.
Nhưng mà Nam Cung Tuấn Trì xem thường Ý Thiên, cũng xem nhẹ Nam Cung Uyển Nghi.
Thời điểm Nam Cung Tuấn Trì một chưởng chụp vào đầu Ý Thiên thì Nam Cung Uyển Nghi đã xuất hiện bên cạnh Ý Thiên, đón đở một chưởng của Nam Cung Tuấn Trì, đánh hắn bay ra ngoài.
Xoay người trở ra, Nam Cung Tuấn Trì vẻ mặt khiếp sợ, ánh mắt kinh hãi nhìn qua Nam Cung Uyển Nghi, bật thốt lên nói:
- Không, điều đó không có khả năng, sao ngươi có được tu vị và thực lực kinh người như vậy?
Nam Cung Uyển Nghi cười lạnh nói:
- Xem ra Nam Cung Lục Vân chưa từng nói cho ngươi biết, ta đã tấn chức Vũ Đế rồi. Trước đó hắn từng giao thủ với ta, nhưng không có chiếm được tiện nghi.
Nam Cung Tuấn Trì nghe vậy, quay đầu lại nhìn qua Nam Cung Lục Vân, thấy hắn liên tiếp âm trầm, trong lòng hiểu rõ tất cả.
Cười như điên, Nam Cung Tuấn Trì tức giận nói:
- Không tốt lắm, ta và ngươi đều là Vũ Đế, ngươi cũng không làm gì được ta. Hôm nay ta xem mặt mũi của ngươi, tạm thời tha mạng chó của hắn, sớm muộn sẽ có một ngày, ta muốn đích thân tiễn hắn quy thiên.
Nam Cung Uyển Nghi lãnh đạm nói:
- Chỉ sợ ngươi không có bổn sự này.
Nam Cung Tuấn Trì hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt kéo dài khoảng cách với đám người Ý Thiên.
Giờ này khắc này, tình thế quỷ dị, hơi không cẩn thận là bỏ mạng, mặc dù là Vũ Đế cũng không dám coi thường làm bậy.
- Ngươi không sao chớ?
Trở lại bên cạnh Ý Thiên, Nam Cung Uyển Nghi hỏi thăm.
Ý Thiên mỉm cười lắc đầu, thần thái phi dật.
- Tỷ tỷ không cần phải lo lắng, giết người với ta quá dễ dàng.
Lời này hơi cuồng vọng, nhưng vừa vặn sự thật bày ra trước mắt, mặc dù là cao thủ Vũ Đế không thừa nhận cũng không được, Ý Thiên ở phương diện giết người không phải người bình thường có thể sánh bằng.