Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 104: Em trai lo lắng cho chị
Vấn đề chi phí phẫu thuật đã được giải quyết, Lương Hạnh tạm thời thả lỏng, chỉ cần chờ được chấp thuận nữa là có thể chuyển ba Lương đến bệnh viện phẫu thuật.
Tình hình của ba Lương vẫn không được cải thiện, dù tỉnh dậy nhưng ông chỉ có thể híp mắt nhìn mọi người, không thể nói gì được. Lương Hạnh và mẹ cô thay nhau túc trực cả đêm.
Khi cả hai người đều đã ngủ, Lương Hạnh mới có thời gian để giải quyết công việc.
Trong hộp thư có rất nhiều tài liệu đang chờ cô xác nhận.
Khi xem qua, cô phát hiện một email riêng, người gửi là Mục Điệp.
Khi mở ra xem, cô hơi dở khóc dở cười.
Mấy ngày nay vì lịch trình bận rộn, cô rút hết số điện thoại làm việc, không có thời gian trả lời mấy cuộc gọi, nhóc này thậm chí còn nghĩ đến việc gửi email cho cô.
Hỏi khi nào cô về, mẹ ốm có nặng không, anh định thay mặt công ty tổ chức một đoàn với các đồng nghiệp đến thăm hỏi.
Lương Hạnh thật sự sợ anh ta tới, cho nên cô liền sờ điện thoại di động, gọi điện thoại đi. . Truyện hay luôn có tại == trumtruye n.me ==
Giọng nói nhanh nhẹn của Mục Điệp vui vẻ vang lên: “Chị Hạnh, cuối cùng chị cũng gọi đến rồi. Tôi còn nghĩ chị không cần chúng tôi nữa chứ.”
Lương Hạnh mỉm cười: “Sao thế, nhớ tôi à?”
“Vâng, nhớ tới mức cỏ muốn mọc dài luôn rồi.”
Khóe miệng Lương Hạnh giật giật: “Là rảnh đến mức mốc meo rồi phải không?”
“Haha không có, chị không có ở đây, bộ phận của chúng ta vẫn luôn yêu cầu nghiêm khắc với chính mình.” Mục Điệp cười.
Anh lại hỏi: “Bệnh tình của dì có nghiêm trọng lắm không? Bao nhiêu ngày nữa chị mới về?”
Lương Hạnh mím môi suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào, sau đó nói: “Hơi lắt léo một chút nhưng không thành vấn đề, chỉ là ở nhà vẫn còn những chuyện khác cần giải quyết, có thể lâu chút mới trở về.”
“Như vậy còn không phải nghiêm trọng à?” Mục Điệp trở nên lo lắng.
“Đừng lo, không có gì nghiêm trọng lắm đâu, các cậu ở bên đó chỉ cần làm việc thật tốt để tôi yên tâm là được rồi.” Lương Hạnh giả bộ thản nhiên cười nói.
Mục Điệp cười nói: “Tôi ở đây một mình, vô thân vô cố, cũng không có chuyện gì, nếu không sau giờ làm việc tôi sẽ giúp chị, chị còn đang mang thai, em trai đây không yên.”
“Đừng.” Trong lòng Lương Hạnh run lên sợ hãi, vội vàng cự tuyệt, sau đó nói đùa, che đậy: “Bệnh viện cần là một nơi yên tĩnh, riêng cái tính nghịch ngợm của cậu tôi đã thực sự không chịu nổi, cậu đến đây tôi còn phải lo lắng cho thêm một người, cậu nhẫn tâm cho tôi thêm phiền phức sao?”
“Chị Hạnh…” Cậu em bên kia kéo dài giọng, tội nghiệp nói: “Lời nói của chị khiến tôi đau lòng đấy, tôi cứ tưởng tôi là cánh tay phải của chị chứ.”
Lương Hạnh vội vàng nở nụ cười: “Phải phải phải, trong công việc thì phải, nhưng trong cuộc sống thì chị đây tự mình làm là được rồi.”
Mục Điệp đổi giọng, nghiêm túc nói: “Thực sự không cần giúp đỡ sao? Chị có tiện hay không đấy.”
“Mới mấy tháng thôi mà, sẽ không có chuyện gì.” Lương Hạnh chân thành nói: “Xin cám ơn Mục Điệp cậu. Làm phiền cậu nói với mọi người là tôi không có gì nghiêm trọng, bảo họ yên tâm là được rồi, không cần phải đến, tôi sẽ quay về sớm thôi.”
“Ồ, được thôi.” Anh ta rầu rĩ đáp ứng.
“Vậy thì cứ tự nhiên làm việc đi, tôi sẽ không làm phiền cậu nữa.” Lương Hạnh cười cúp máy.
Đúng lúc này, bên kia điện thoại, Mục Điệp đang đứng ở trước cửa sổ hành lang, cúp điện thoại, vẻ mặt dần dần trở nên lạnh lẽo.
Gió mát từ cửa sổ thổi vào, anh ta chậm rãi mở giao diện điện thoại ra, nhìn mấy cái tiêu đề tin tức màu đen, nụ cười trên khóe miệng không còn ngây thơ, có chút lạnh lùng truyền ra.
[Thẩm phán phạm tội của Nam Thành bị đột quỵ trong tù và bất tỉnh…]
…