Chỉ là cô ta tiện tay cầm một bản hợp đồng trong đó giơ lên trước mặt mọi người: “Ngoài của anh Cố và mười phần trăm mà tôi đã chuyển cho anh trước đó, tất cả cổ phần rải rác của anh ta đều đã được nhà họ Tống của chúng tôi mua lại từ trước, do đó hợp đồng chuyển nhượng cổ phần mà anh ta đang nắm giữ không có giá trị pháp lý, đồng thời tất cả các giấy tờ chứng nhận cũng đều là giả.”
Cô ta vừa nói vừa thả nhẹ bản hợp đồng trong tay xuống, trên bàn bỗng vang lên một tiếng “cộp”, khiến ai nấy đều cả kinh.
Đáy mắt Thượng Điền như tụ lại một ngọn lửa, lúc này đủ nuốt chửng những người có mặt ở đây.
Nhưng lúc này người phụ nữ kia vẫn cười khinh khỉnh nhìn anh ta, thậm chí còn chậm rãi dựa lưng lên ghế, hai tay hờ hững khoanh trước ngực, dường như chỉ yên lặng đợi anh ta nổi cáu, muốn xem dáng vẻ làm trò hề của anh ta.
Vì thế dù có khó khăn đến đâu, anh ta cũng sẽ nuốt hết lửa giận vào bụng, giả vờ bình tĩnh, cao ngạo nhận xét một câu: “Cô Tống đúng là cao tay.”
Anh ta biết tất cả những gì Tống Nhiễm nói đều không cần đi xác thực bởi vì nếu truy tìm nguyên nhân nữa chỉ khiến anh ta tự rước lấy nhục. Thấy bộ dáng của đám giám đốc lúc nãy còn tỏ rõ lập trường sẽ đứng về phía anh ta đều ngừng chiến, híp mắt đợi lời nói tiếp theo, cuối cùng anh ta cũng sáng suốt lựa chọn từ bỏ giãy dụa.
Thế là anh ta liền khoát tay, nhấc chân muốn rời đi.
“Không.” Nào ngờ người phụ nữ sau lưng anh ta dường như không muốn từ bỏ cơ hội làm nhục anh ta tuyệt vời này. Cô ta thờ ơ ngước mắt nhìn sang, đồng thời mỉm cười nói: “Không phải do tôi cao tay mà tại anh quá ngu xuẩn. Hôm nay dù tôi không tới đây anh nghĩ anh có thể thắng được tổng giám đốc Triệu sao?”
Thượng Điền lặng lẽ rút chân lại, sau khi nghe được mấy lời này không khỏi quay đầu nhìn Triệu Mịch Thanh đang nhàn nhã đùa nghịch ngón tay, đáy mắt hơi lóe lên.
Triệu Mịch Thanh cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông bên cạnh, chậm rãi cười nói: “Thực xin lỗi, tổng giám đốc Thượng tất cả thỏa thuận cổ phần trong mà anh Cố Thời chuyển nhượng cho anh cũng không có giá trị pháp lý. Bởi vì toàn bộ cổ phần trong tay anh ta đều đã được chuyển sang tên cá nhân của tôi một năm trước, còn anh ta chỉ là một cổ đông trên danh nghĩa, không thể ký thay cổ đông giấu tên là tôi đây.”
Đối với Thượng Điền nhục nhã này chắc chắn đã đánh tan sự kiêu ngạo và lòng tự tin mà anh ta đã tích lũy bao nhiêu năm nay. Thượng Điền mơ hồ nghe được có tiếng cười khẩy, anh ta đưa mắt nhìn sang, cảm thấy trên mặt mọi người đều là vẻ mặt giễu cợt và thông cảm.
Cuối cùng, ánh mắt nhìn xung quanh kia vẫn dán chặt vào người phụ nữ trước mặt.
Đời này của Thượng Điền không thể nào thoát khỏi vận mệnh, đó chính là thành công hay thất bại đều nằm trong tay Tống Nhiễm.
Lúc này thấy được tâm trạng miệt thị và khinh thường trong đáy mắt cô, anh ta chỉ thấy lòng nặng trĩu, ngay cả hơi thở cũng nghẹn lại. Anh ta âm thầm siết chặt nắm đấm, không biết dùng bao nhiêu can đảm mới có thể bước chân ra.
“Tống Nhiễm, cô giỏi lắm.”
Trước khi rời đi, anh ta ép mình phải thu lại tia cười trong mắt, khẽ nhếch miệng nhận xét một câu.
Đây là lớp áo khoác cuối cùng mà anh ta có thể làm được để che đậy thất bại của mình.
Mà đáy mắt của người phụ nữ cũng từ từ lóe lên tia sáng u ám sâu thẳm, cô ta cong môi lẩm bẩm: “Anh Thượng, chuyện này vẫn chưa tính là gì đâu.”
Ngay sau khi Thượng Điền bước ra khỏi cửa phòng họp, anh ta liền lấy điện thoại di động từ túi áo vest bên trong ra gọi cho trợ lý – người đã giả vờ xin nghỉ phép về quê chăm sóc người nhà đang ốm nặng kia, kết quả đúng như dự đoán, điện thoại đã bị tắt nguồn.
Sau khi bước ra khỏi tòa nhà Long Đằng, trước khi lên xe Thượng Điền đã gọi cú điện thoại cuối cùng, sau đó dưới cơn tức giận mà không có chỗ trút, anh ta đã đập tan nát chiếc điện thoại của mình.