Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 337: Con yêu cô ấy, không liên quan đến đứa bé
Khi tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau. Sau khi mở mắt ra, Lương Hạnh đờ đẫn nhìn chằm chằm đường hoa văn trắng như tuyết trên nền nhà. Ý thức vô cùng rõ ràng nhưng lại hoàn toàn không có tâm trạng khóc lóc, náo loạn.
Bình tĩnh một cách đáng sợ, cô khẽ chớp mắt, cảm giác chua xót lại xẹt qua hốc mắt.
Ngoài cửa có tiếng cãi nhau, cô lập tức dời ánh mắt về phía cửa. Cô im lặng một hồi, đoán chừng đã nghe rõ ngọn nguồn cuộc cãi vã, do đó cô cố gắng chống đỡ cơ thể, yên lặng nhìn về phía cửa.
Hồi lâu sau, vang lên một tiếng “rầm”, cửa bị đẩy ra, phát ra tiếng va chạm kịch liệt.
Mẹ Lương loạng choạng, cả người bị đẩy đập vào cánh cửa. Một giây sau, mẹ Triệu cũng hùng hùng hổ hổ xông vào. Một tay đeo túi hiệu, một tay tháo kính râm xuống, rồi đi hai ba bước đến trước mặt Lương Hạnh.
Bà giơ tay lên, tát một cái lên gương mặt trắng bệch của Lương Hạnh, mạnh mẽ in lại ấu tay màu đỏ.
Cơn đau kịch liệt, nhưng lại mang theo sự chết lặng không rõ ràng, Lương Hạnh không có bất kỳ phản ứng nào. Ngược lại, mẹ Lương đứng cách đó không xa không kịp tới ngăn cản, lại suy sụp thét lớn, mang theo tia đau đớn và ấm ước không cách nào kiềm nén được.
“Tôi tát cô một cái, cô có lời nào muốn nói không?” Mẹ Triệu chỉ tay vào Lương Hạnh, thấy bộ dạng thờ ơ của cô thì càng tức giận. Bà thuận thế giơ tay lên, hung hăng trách mắng cô: “Tôi biết ngay cô không sinh nổi hai đứa bé này mà!”
Nhưng cái tát còn chưa rơi xuống, mẹ Lương đã vội vã chạy tới, bảo vệ con gái ở phía sau: “Có sinh được hay không thì cũng không cần bà tới trách mắng, bà dựa vào thân phận gì mà ở đây diễu võ dương oai?”
Mẹ Triệu tức đến nỗi mặt mày trắng bệch, chỉ vào Lương Hạnh trên giường: “Đó là con cháu của nhà họ Triệu chúng tôi.”
Đáy mắt mẹ Lương đỏ hoe, gương mặt già nua mang theo tia kiên định. Nghe vậy, bà không khỏi lắc đầu, quát lớn: “Bà còn thừa nhận con tôi là con dâu nhà họ Triệu các người sao? Con bé và Triệu Mịch Thanh đã ly hôn, cốt nhục trong bụng con bé cũng là cục cưng của nhà họ Lương chúng tôi, chả liên quan quái gì với bà cả!”
Lương Hạnh bị tiếng cãi nhau làm cho đau đầu, cũng bất giác cảm thấy đau đớn bởi lời của mẹ mình.
Mẹ Triệu chỉ cảm thấy đau xót vì mất đi hai đứa cháu, nào ngờ tâm trạng càng tồi tệ hơn khi ở chỗ Lương Hạnh, bà tức giận, bèn giơ tay về phía mẹ Lương.
Nhưng cánh tay vừa giơ lên bèn bị một sức lực chặn lại giữa không trung. Lực nơi cổ tay dần dần tăng lên, đau đến mức bà phải nhíu mày. Mẹ Triệu quay đầu lại, chạm vào ánh mắt âm u của Triệu Mịch Thanh thì càng tức giận hơn.
“Mẹ quá đáng lắm rồi.” Hồi lâu sau anh mới thả tay ra, giọng nói cứng rắn, lạnh lẽo, tiện thể đỡ mẹ Lương ngồi xuống bên cạnh.
Mẹ Triệu đập mạnh túi xách lên chiếc ghế bên cạnh, tức đến nỗi bả vai run rẩy: “Bây giờ đứa bé trong bụng cô ta đã không còn, con còn đến đây làm gì?”
Triệu Mịch Thanh nhìn theo hướng chỉ của mẹ Triệu, anh nhìn Lương Hạnh trên giường bệnh, dấu tay đỏ ửng hằn rõ trên mặt, vẫn chưa tiêu tan, giờ phút này hốc mắt cô còn phiêm phiếm hồng, khiến người ta đau lòng.
Anh mím môi, sự ấm áp nơi đáy mắt đang từ từ dung hòa, lan rộng khắp đôi mắt: “Con yêu cô ấy, không liên quan đến đứa bé.”
Trái tim Lương Hạnh đột nhiên run lên, đôi mắt cũng không tự chủ run rẩy, lông mi dao động, nhuốm vài phần ướt át.
Mẹ Triệu cầm túi xách trong tay, đập mạnh vào người Triệu Mịch Thanh, sự kinh ngạc nơi đáy mắt không cách nào khống chế được: “Con điên rồi ư?”
Sau đó, bà lại nhìn về phía Lương Hạnh đang ngồi đực ở đó giống như cái xác không hồn. Bà cảm thấy vô cùng khó tin: “Nếu con muốn cưới cô ta, thì trừ khi mẹ chết.”
Đối với quyết định dứt khoát này của mình, Triệu Mịch Thanh chỉ im lặng, nhưng không hề có ý nhượng bộ.
Bầu không khí im lặng đang đè nén các dây thần kinh, cuối cùng, Lương Hạnh nhẹ nhàng lên tiếng: “Triệu Mịch Thanh, anh đi đi.”
Tính cách cô từ trước đến nay vẫn luôn nhẹ nhàng, điềm tĩnh, khi nói chuyện lại bình thản giống hệt một con búp bê rối, mỗi một từ thốt ra đều không mang bất kỳ cảm xúc nào. Nói xong, cô chậm rãi nhắm mắt lại, dịch người vào bên trong và bày ra tư thế nghỉ ngơi.
Mẹ Triệu tức nổ đom đóm mắt, rõ ràng không hài lòng với tư thế đuổi người này của Lương Hạnh. Bà bước hai bước về phía đầu giường, Lương Hạnh cảm nhận được ánh sáng nhấp nháy trên đầu mình thì lập tức mở mắt ra.
Sự lạnh lùng trong mắt cô khiến bước chân của người đến lập tức dừng lại. Cô mấp máy môi, chậm rãi lên tiếng: “Bác gái, nếu bác có năng lực quản tốt chuyện của con trai mình, thì tốt nhất bác hãy khuyên anh ấy sau này đừng đến tìm cháu nữa. Bác cũng đừng hở tý là chạy đến nhà họ Lương khóc lóc, la lối om xòm, như vậy chỉ tổ mất mặt bác mà thôi.”
Khi mẹ Triệu phản ứng lại thì đã bị Triệu Mịch Thanh đứng lên, kéo ra khỏi phòng bệnh. Bà tức đến nỗi vặn vẹo lông mày, tay cầm túi xách, vẫn muốn xông vào bên trong nhưng lại bị người đàn ông hất ra.
Anh chặn người trước cửa phòng, nói: “Con bảo Lưu Nam đưa mẹ về.”
Mẹ Triệu chỉnh đốn lại áo quần lộn xộn, cố gắng bình tĩnh, trầm giọng ra lệnh: “Con về cùng mẹ, sau này không cho phép con gặp người phụ nữ này nữa.”
Triệu Mịch Thanh rũ mắt, hồi lâu sau vẫn chưa trả lời. Mẹ Triệu bực tức, đấm một cái vào ngực anh: “Con bị cô ta cho ăn bùa mê thuốc lú gì mà mất hết cả lý trí rồi!”
Tiếng cãi vã bên ngoài phòng bệnh lọt hết vào tao người phụ nữ yếu ớt đang nằm trên giường bệnh. Cô chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt trống rỗng. Từ góc độ của mẹ Lương hoàn toàn không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào của cô.
Chỉ nhìn thấy một tay cô nắm chặt ga giường, các đốt ngón tay trắng bệch, không có sức.
Mẹ Lương thở dài một hơi, phủ lòng bàn tay của mình lên tay cô. Lương Hạnh cảm nhận được sự ấm áp nơi bàn tay bà truyền đến thì hơi nhíu mày, chậm rãi quay đầu lại nhưng chỉ có thể miễn cưỡng nở một nụ cười thê lương.
“Mẹ… mẹ nghe thấy chưa?” Nước mắt không kiềm được, lặng lẽ rơi xuống. Cô cho rằng mình có thể chống đỡ được, nhưng cuối cùng vẫn bất lực. Cô cúi thấp đầu, giống như một đứa trẻ mắc lỗi.
Cô lẩm bẩm trong miệng: “Anh ấy nói anh ấy yêu con, không liên quan đến đứa bé, anh ấy chỉ yêu con mà thôi.”
Mẹ Lương lau nước mắt, gật đầu lia lịa: “Nghe thấy rồi, mẹ nghe thấy rồi…”
Nhưng vào lúc này mà lại nghe thấy những lời này thì có vẻ không thích hợp lắm. Con đường của cô và anh, dường như đang lặng lẽ đi đến điểm kết thúc.
Cảm giác áp bức vô hình đó khiến cô khó thở.
Cô không biết ở bên ngoài phòng bệnh, Triệu Mịch Thanh đã đuổi được mẹ Triệu đi. Một bóng người từ trong góc tối đi ra, yên lặng đứng ở vị trí cách anh chưa đến một mét.
“Tình hình của cô Lương không tốt lắm.”
Nghiêm Minh chậm rãi lên tiếng, giọng nói hơi trầm xuống. Anh ta là người kiệm lời, nên đương nhiên cũng ít khi nói những lời ân cần giống như vậy.
Triệu Mịch Thanh cố gắng kiềm chế sự áy náy và không nỡ nơi đáy mắt, anh chỉ khẽ gật đầu. Sau đó, anh lại nghe thấy người đàn ông chất vất: “Không cần thiết phải giấu cô ấy có phải không?”
Anh đột nhiên ngước mắt lên, nhìn Nghiêm Minh với ánh mắt không chút tia ấm. Trong đáy mắt thấp thoáng vẻ buồn bã.
“Có phải tôi đã quá tàn nhẫn với cô ấy rồi không?” Dường như không cần đợi Nghiêm Minh trả lời, anh đã tự tìm được đáp án cho chính mình. Anh chậm rãi giơ tay lên, sải bước về phía cửa thang máy: “Cậu mau đi sắp xếp, nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện này đi.”
Nghiêm Minh đưa mắt nhìn Triệu Mịch Thanh rời đi, trả lời một cách chắc nịch: “Được.”
Triệu Mịch Thanh xuống tầng, rẽ vào nhà ăn dưới tầng. Anh chọn vài món Lương Hạnh thích rồi gói lại, sau đó lại đi lên tầng.
Anh mở cửa phòng bệnh ra, mẹ Lương nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên. Sau khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa, ánh mắt của bà lập tức tối đi. Bà nhổm người dậy đi đến chặn cửa, thấp giọng nói: “Con bé ngủ rồi, cậu đi đi.”
Nhưng Triệu Mịch Thanh lại vô cùng ôn hòa, nói: “Con đã bảo người mang cơm đến phòng bệnh cho ba rồi, mẹ mau qua đó ăn một chút đi. Con ở đây chăm sóc cô ấy là được rồi.”
Giọng nói không hề giống như đang muốn thương lượng, một tiếng gọi “ba” của anh cũng khiến mẹ Lương yên lặng hồi lâu.
Bà không có bất kỳ ý kiến nào với Triệu Mịch Thanh. Sau khi suy nghĩ một hồi, bà vẫn quyết định nhường đường cho anh: “Tôi không can thiệp vào quyết định của con bé, nhưng cũng không cho phép người nhà họ Triệu các người tiếp tục gây khó dễ cho con bé nữa.”