Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 189: Tôi đến tìm thượng tổng
Những người này đều là lãnh đạo phụ trách tầng này, nếu như cô mà nói mình ở tầng này thì chắc chắn sẽ bị lộ.
Còn chưa nghĩ ra lý do thoái thoác thì người phụ nữ tiếp tục hùng hổ dọa người, cứ cắn cô không chịu buông: “Đổi cái gì mà đổi? Mới đến chính là lý do đó à? Không ai nói cho cô biết nên làm cái gì ư? Nhớ khẩu vị của người khác cũng không nhớ rõ?”
Cô ta nói xong thì lại bưng ly cà phê của người ở bên cạnh đến trước mặt ngửi ngửi, sắc mặt còn trầm hơn: “Đừng có nói với tôi là sáu ly cà phê này đều giống nhau, nói cho tôi biết cô là người của bộ phận nào, sau này không cần phải làm việc ở đây nữa.”
“...”
Bề ngoài Lương Hạnh giống như là bị dọa đến ngây người, nhưng mà trong đầu đang nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, khóe mắt thoáng nhìn qua cái bảng bên ngực của cô ta, sau đó cắn răng cố gắng làm cho mình đỏ cả vành mắt, hít hít mũi nức nở, gương mặt tái mét lắp bắp nói: “Quản lý Ngụy... tôi sai rồi, cô, cô cho tôi một cơ hội nữa đi, tôi đảm bảo lần sau nhất định sẽ nhớ kỹ.”
Quản lý Ngụy căm ghét nhíu chặt lông mày.
Căn bệnh chung của đàn ông là không muốn nhìn thấy phụ nữ khóc nhất, nhất là phụ nữ có gương mặt xinh đẹp, kiểu cô gái bé nhỏ trắng nõn thanh thuần giống như Lương Hạnh, bộ dạng đầy nước mắt làm cho người ta yêu thương.
Mấy người đàn ông khác có mặt ở đây cũng nhìn không được nữa, đồng loạt lên tiếng khuyên nhủ: “Quản lý Ngụy, người mới mà, cũng không dễ dàng gì, cho cô bé này một cơ hội nữa đi, đừng so đo.”
“Đúng đó đúng đó, lần sau chú ý là được rồi.”
“Ha ha... chị Ngụy, gần đây công ty quá căng thẳng, tâm trạng rất ngột ngạt, chị cũng đừng có trút giận lên người ta mà.”
Nói xong, có người còn khoát khoát tay với Lương Hạnh kêu cô đi nhanh.
Ở đây có hai người phụ nữ, quản lý Ngụy nhìn thấy tất cả những người đàn ông đều cầu xin cho cô, cơn giận ở trong lòng càng bùng cháy hơn. Cũng là bởi vì bộ dạng của cô ta quá mức cường thế cho nên bình thường có bị Thượng tổng mắng đều không có một người nào nói đỡ cho cô ta, cho nên cô ta khinh thường nhất chính là những người phụ nữ yếu đuối có bộ dạng khóc sướt mướt.
Nhưng mà cô ta cũng không thể làm cho bầu không khí quá nghẹt thở, chỉ là liếc mắt nhìn Lương Hạnh rất lâu, không nói thêm gì nữa.
Lương Hạnh thấy thế, lau nước mắt gật gật đầu, ôm khay bối rối đi ra ngoài.
Đi được một khoảng cách, sắc mặt của Lương Hạnh khôi phục lại sự bình tĩnh, duỗi bàn tay ra lau nước mắt vẫn còn chưa khô bên khóe mắt, trong lòng thở phào một hơi, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Tiểu Trương ở phía dưới.
“A lô, bên phía của các cậu như thế nào rồi?” Cô vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi.
Không biết là Tiểu Trương đang ở đâu, anh ta cũng cố gắng giảm thấp giọng nói: “Ở bên phía lễ tân không biết cái gì hết, cũng không hỏi ra được cái gì, nhưng mà lúc nãy có hai người đang bàn công việc ở đây, bọn tôi loáng thoáng nghe được một chút.”
Khóe môi của Lương Hạnh khẽ cong, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, một lát nữa chúng ta xuống dưới nói tỉ mỉ hơn.”
“Đúng rồi chị Hạnh, bên phía của chị thế nào rồi, có gặp được người phụ trách không?”
“Chưa gặp, vẫn còn đang tìm, nhưng mà yên tâm đi, bên chỗ của tôi không có chuyện gì đâu.” Cô nhìn xung quanh, lại nói hai câu rồi sau đó cúp điện thoại.
Nơi này quá lớn, trong một khoảng thời gian ngắn cô không thể tìm ra được, hơn nữa vẫn còn có chút do dự, nên đi tìm người phụ trách liên quan hay là trực tiếp đi tìm Thượng Điền.
Từ tiếp xúc lúc nãy, cho dù có tìm được người phụ trách thì chắc cũng chỉ có cùng một hậu quả.
Lương Hạnh tìm thang máy, đứng ở cửa mím môi, thở ra một hơi.
Thôi bỏ đi, chết cũng phải chết minh bạch, trực tiếp đi gặp ông chủ luôn đi.
Cô ấn một phát lên tầng cao nhất, Lương Hạnh bước trên hành lang cẩn thận nhìn bốn phía, có một loại cảm giác như đang làm trộm.
Ở trên tầng cao nhất yên tĩnh hơn nhiều so với phía dưới, bên ngoài cũng không nhìn thấy có mấy người đi lại.
Đi một hồi, ở phía trước bỗng nhiên truyền đến động tĩnh, Lương Hạnh run lên, thấy rõ là mấy nhân viên mang theo tranh trang trí bước tới, cũng không để ý, cơ thể di chuyển sang bên cạnh tránh đường.
Chắc có lẽ là mấy người nhân viên cũng có suy nghĩ giống nhau, chỉ là lúc nhường đường trong tay không nắm chắc, khung tranh trang trí bỗng nhiên lại lão đảo nghiêng về phía của cô.
“Cẩn thận.”
Một giọng nói cao vút truyền tới, Lương Hạnh chỉ cảm thấy trước khi núi thái sơn ập xuống thì có một lực đạo đè lên cổ tay rồi bị kéo ra phía trước, cả người cô lão đảo nhào lên phía trước, né tránh nguy hiểm.
Cùng lúc đó người công nhân cũng đã ổn định bức tranh, quay đầu lại nói xin lỗi với cô.
“Xin lỗi... xin lỗi cô.”
Lương Hạnh vẫn chưa hết sợ hãi, cô lắc đầu: “Không có việc gì đâu.”
Sau khi bọn họ đi rồi cô mới quay người lại định thần nhìn người vừa mới kéo cô, chỉ trong chốc lát trong đôi mắt của cô hiện lên một loại kinh diễm.
Là một người phụ nữ có khí chất.
Là loại phụ nữ có khí chất mà những người phụ nữ khác vĩnh viễn không có được, ngay cả cô cũng cảm thấy tự ti, trên người không phải mặc quần áo công sở mà ăn mặc rất thời thượng, nhưng mà lại không phải loại trang điểm đậm lòe đậm loẹt, làm cho người ta có một loại ảo giác cô đơn lạnh lùng.
Chiếc váy đen dài mặc ở trên người của cô ta đúng là không kém gì với may đo cao cấp.
Tuy vậy, Lương Hạnh đoán giá của nó cũng không ít.
Cô vội vàng lấy lại tinh thần, cảm kích nói: “Cảm ơn cô lúc nãy đã cứu tôi.”
“Không cần phải khách khí.” Đôi mắt hẹp dài của người phụ nữ gần như là không dừng lại trên người của cô, giọng nói lại càng lạnh nhạt, nâng gót chân lên muốn đi.
Lương Hạnh chớp mắt mấy cái, nhìn cô ta nhiều thêm mấy giây, không chú ý đến đằng sau lưng có một người đang đi sát ở phía sau.
“Cô Tống, cô chờ một chút."
Trong lúc hoảng hốt nghe âm thanh quen thuộc làm cho Lương Hạnh quay đầu lại nhìn sang theo bản năng.
Ánh mắt đối diện với nhau, người đi tới mở to hai mắt: “Quản, quản lý Lương.”
Trên người mặc đồ vest công sở, đôi chân thon dài, váy bó sát người, dáng người có lồi có lõm ký ức của Lương Hạnh đối với cô ta vẫn còn rất mới, là cô thư ký ở bên cạnh Thượng tổng.
Nhưng mà cô cũng không ngờ đến là có thể gặp được dễ dàng như vậy, kéo kéo khóe môi nở nụ cười xấu hổ: “Xin chào, tôi đến đây... tìm Thượng tổng.”
Không biết có phải là do ảo giác của cô hay không, lúc nói đến Thượng tổng tiết tấu của đôi giày cao gót chậm rãi ở bên tai bỗng nhiên lại dừng lại, sau đó lại khôi phục bình thường.
Biểu cảm của thư ký cứng ngắc nhìn cô Tống đi càng ngày càng xa, do dự một lúc, nhanh chóng nói: “Quản lý Lương, làm phiền cô đợi ở đây một lát, tôi lập tức trở về ngay.”
“Ừm, không có việc gì, cô mau đi đi.” Lương Hạnh lịch sự cười một tiếng.
Thư ký áy náy nhẹ gật đầu, vội vàng đuổi theo.
Một phút sau cô ta trở về rất đúng giờ, có lẽ là đi quá gấp gáp cho nên thở hồng hộc, đây là lần đầu tiên Lương Hạnh nhìn thấy cô ta thất thố như vậy, mấy lần trước lúc gặp Thượng Điền cũng đã từng gặp cô ta, chưa nói lời nào, rất thức thời cũng rất tỉnh táo.
“Xin lỗi... quản lý Lương, để cô đợi lâu rồi.”
Lương Hạnh lắc đầu nói: “Không có việc gì đâu, nếu không thì cô ngừng một lát đi.”
“Không cần đâu, mời cô đi theo tôi.” Thư ký cố gắng bình ổn hô hấp, làm ra tư thế xin mời.
Lương Hạnh không cử động, chỉ là nghiêng đầu ra phía trước: “Hiện tại Thượng tổng có thời gian không, nếu như bận thì hôm nào đó tôi có thể hẹn lại.”
Dù sao thì cũng đã có hiệu quả rồi, cho anh ta biết là cô có đến đây, xem xem có liên lạc nữa hay không thì phải nhìn phía bên này.
Thư ký nhẹ giọng nở nụ cười: “Một lát thì vẫn có thời gian sắp xếp, cụ thể như thế nào vẫn còn phải xem xem Thượng tổng nói như thế nào, trước tiên tôi dẫn cô vào trong.”
Vậy mà lại không thông báo một tiếng nào, không có gì hơn ngoài sự kinh ngạc, có điều là cô ta vẫn không ngờ đến cô thật sự chạy đến đây một chuyến.
Lương Hạnh chần chờ hai giây, gật gật đầu: “Được.”
Ở cửa phòng làm việc tổng giám đốc, thư ký gõ cửa hai ba lần, cung kính nói: “Thượng tổng, quản lý Lương đến.”
Ở bên trong yên tĩnh mấy giây, sau đó truyền ra giọng nói trong vắt của người đàn ông: “Vào đi.”
Thư ký đẩy cửa rồi nghiêng người qua một bên ra hiệu cho cô bước vào.
Lương Hạnh sửng sốt một chút, chỉ có mình cô?
Vậy cũng được.
Không bối rối quá lâu, cô mấp máy cánh môi đẩy cửa đi vào trong phòng, sau đó tiện tay đóng cửa lại.