Nghe đến đây, Cung Kì nhìn người đàn ông đã ăn sạch thức ăn trên đĩa, khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng lên, cầm chiếc túi xách trong tay rồi đứng dậy: “Đi thôi.”
Cô ta cố ý bước đi vừa nhanh vừa mạnh, tiếng giày cao gót “cộp cộp” gõ lên sàn như đang khoe khoang cảm xúc nào đó của bản thân. Rõ ràng có thể rẽ ngay ở nơi cách đó vài mét, nhưng cô ta lai đi đường vòng, giả vờ như vô tình, hất tay khiến chiếc ly rượu thủy tinh ở bàn đối diện rơi xuống.
Nghe thấy tiếng vỡ giòn tan vang lên, hai người đang say sưa uống rượu giật mình một phen, đồng loạt quay qua nhìn, liền đối diện với Cung Kì đang nhìn qua, không những không hoảng loạn mà còn khoanh tay trước ngực vẻ rất thản nhiên.
“Chà, tôi còn tưởng là ai cơ, đây không phải cô Bao sao?” Cô ta khẽ nhếch miệng, châm chọc mỉa mai: “Hóa ra cô và cậu Cố đã chia tay rồi à? Anh ấy mới nói với tôi, tôi còn không tin cơ.”
Nói xong, vô cùng tự nhiên nhìn về phía sau, người đàn ông không nhanh không chậm đi theo.
Cô Bao nhìn Cung Kì, sắc mặt đã trở nên rất khó coi, lại nhìn Cố Thời đang đi theo phía sau, vẻ mặt của cô ta không thể dùng lời nói để hình dung nữa rồi.
“Cố… Cố Thời.”
Cô Bao đập cốc nước trong tay xuống bàn “ầm” một tiếng, đứng bật dậy, nhìn người đàn ông sắc mặt không mấy vui vẻ kia, như định giải thích gì đó.
Mà Cố Thời đang phối hợp diễn kịch chợt nhìn thấy chiếc vòng tay bảo thạch sáng chói trên cổ tay cô ta, nhếch miệng mỉa mai: “Chiếc vòng cô đeo trên tay, thật sự là đồ giả sao?”
Vừa dứt lời thì liền đến thời gian Trương Quyền lên sàn biểu diễn, anh ta đứng dậy, vờ như không hiểu hỏi: “Đồ giả gì?”
Cô Bao để tay ra sau lưng, sắc mặt đỏ rực như quả cà chua.
“Chà.” Cung Kì vẫn không chịu thôi, giơ một ngón tay ra chỉ về phía cánh tay cô ta, rồi hỏi người đàn ông với vẻ mặt nghi hoặc kia: “Ông chủ Trương, thật sự là anh tặng sao?”
Cô Bao kinh ngạc, trừng lớn mắt như một chiếc chuông đồng, sắc mặt khó tin nhìn Trương Quyền: “Mấy người quen nhau?”
Trương Quyền phối hợp nhún nhún vai, ngầm thừa nhận.
Sau đó, Cung Kì khẽ cười một tiếng, nhìn người phụ nữ đối diện với vẻ mặt chế giễu: “Chiếc vòng tay này là anh ấy mua tặng tôi, tôi chê nó xấu nên đã từ chối nhận, đến chỗ cô lại được coi như bảo bối nhỉ. Một người phụ nữ vừa rẻ tiền lại vừa dễ theo đuổi như cô, người khác không ra tay với cô thì ra tay với ai đây?”
Nói rồi còn tự khẳng định, gật đầu đánh giá một câu: “Không thể không nói, cũng có vài phần nhan sắc.”
Đánh giá xong, còn không quên nhìn Cố Thời phía sau, cười đùa hỏi: “Có phải không?”
Cố Thời không vui nhìn cô ta một cái, sau đó lại tiếp tục với chủ đề này, nhìn người phụ nữ tỏ ra đáng thương ở đối diện.
“Ban nãy cuộc đối thoại của cô với anh Trương đây tôi đã nghe thấy rất rõ rồi, nếu cô thừa nhận mối quan hệ của chúng ta đã chấm dứt, vậy sau này mong cô đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Nói xong, anh cũng không ở lại thêm giây phút nào, cất bước rời đi.
Cô Bao vô thức định đuổi theo giải thích, nhưng lại bị Cung Kì ở bên cạnh kéo về, cô ta ‘tốt bụng nhắc nhở’: “Cô không quan tâm anh Trương đây nữa à?”
Trương Quyền trộm cười, giả vờ như hiểu ra mọi chuyện rồi chất vấn: “Hàng giả gì chứ? Tôi giống kiểu người sẽ tặng hàng giả sao? Xem ra từ lúc bắt đầu cô đã không thật lòng với tôi rồi.”
Cô Bao cố gắng điều chỉnh lại hô hấp, đến bước này cũng đã nhìn rõ được mối quan hệ giữa mấy người họ, cũng hiểu tại sao mọi chuyện lại trùng hợp đến mức này rồi, cô ta bèn quay sang nhìn Cung Kì.