Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 126: Em không mời tôi vào nhà uống một cốc nước nóng ư?
Anh chỉ đơn giản là đang làm mới nhận thức của cô về cụm từ “vô liêm sỉ” mà thôi. Nếu như lúc này anh mới nhớ lại, vậy mấy ngày trước anh đang giả vờ mất trí nhớ hay là giả vờ bị điếc?
Cô đưa tay lên khẽ ấn huyệt thái dương, rõ ràng là bị anh làm tức đến phát điên. Sau khi hô hấp bình ổn trở lại, cô run rẩy nói: “Anh… anh… nếu như anh đã nhớ lại rồi, vậy thì mau cút đi cho tôi!”
Ấu trĩ! Nực cười! Vậy mà cô lại còn hùa theo trò chơi nhàm chán này cùng anh, đúng là điên thật mà!
Triệu Mịch Thanh rủ mắt nhìn cô, bộ dạng tức giận lúc này của cô giống hệt như một con mèo hoang đang xù lông. Cô đáng yêu, xinh đẹp hơn nhiều so với vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng ngày trước. Mặc dù anh không cam lòng ly hôn với cô, nhưng anh cũng phát hiện bây giờ khi ở cùng cô, anh cảm thấy tốt hơn nhiều so với khoảng thời gian yên bình ngày trước.
Anh lại không nhịn được cong môi, đưa tay ra vỗ nhẹ lên đầu cô, giọng nói dường như cũng trở nên dịu dàng hơn: “Mau vào nhà đi, tôi phải về đây.”
“…”
Lương Hạnh ngẩn người, ngước mắt lên chạm vào đôi mắt thâm sâu, ấm nóng của anh. Sự tức giận trong nháy mắt dường như đã tan biến hơn một nửa.
Cô từ từ cắn môi, nói: “Anh… tối nay anh đến đây từ lúc nào?”
Trong lòng Lương Hạnh hơi thỏa hiệp, một hai câu của người đàn ông này thôi cũng có thể khiến cô mềm lòng.
“Một tiếng trước.”
Không đúng, chính xác mà nói phải là ba tiếng trước, đúng với thời gian cô tan làm. Nhưng anh không ngờ cô lại đi ăn tối với Thượng Điền.
Lương Hạnh mím chặt môi, nghiêng đầu nhìn cửa chung cư nhà mình, cô do dự một chút, sau đó thản nhiên nói: “Anh vào trong nhà ngồi một lát đi. Ba mẹ tôi có lẽ đã đi ngủ rồi, anh nhớ nhỏ tiếng một chút.”
Dứt lời, cô đi qua anh, lấy chìa khóa trong túi xách ra mở cửa nhà.
Nhưng sau khi mở cửa ra, cô mới xấu hổ phản ứng lại. Nửa đêm nửa hôm cô mời một người đàn ông vào nhà mình, hành động này chẳng khác nào đang dẫn sói vào nhà?
Cô hoảng sợ, vội vã quay người lại chặn ở cửa, vừa cứng ngắc vừa lúng túng nói: “Cái đó… Triệu Mịch Thanh, tôi mới nhớ ra, không phải phòng của anh cũng ở khu chung cư này ư? Tôi thấy anh vẫn nên về đi thì hơn, giờ cũng đã muộn lắm rồi.”
Người đàn ông hơi buồn cười nhìn cô: “Em không định mời tôi vào nhà uống một cốc nước nóng ư? Dù sao tôi cũng đã đứng ngoài trời lạnh đợi em lâu như thế này mà!”
“Ai bắt anh phải đợi?” Lương Hạnh lại sửng cồ lên, vô cùng khó chịu nói: “Từ đây về nhà anh cũng chỉ mất vài phút, nhà anh thiếu nước à?”
Triệu Mịch Thanh không quá để ý đến chuyện có được cô cho vào nhà hay không, anh cũng chưa từng nghĩ đến việc cô sẽ để anh đi vào. Vì thế anh chỉ mỉm cười, thuận miệng nói một câu: “Sắp hết một tháng rồi, ngày mai tôi đưa em đến bệnh viện kiểm tra.”
Lương Hạnh hơi biến sắc: “Tuần… tuần này tôi bận chút việc, để tuần sau đi.”
“Tuần sau tôi không thể chắc chắn được là mình có rảnh hay không. Vẫn nên đi tuần này thì hơn.” Triệu Mịch Thanh bình thản nói.
Nghe vậy, trong lòng Lương Hạnh nghĩ: Anh không rảnh tôi càng vui.
“Nhưng tuần này tôi thật sự có chuyện, nếu tuần sau không được thì tháng sau.” Cô vô cùng kiên quyết nói.
Triệu Mịch Thanh bình tĩnh nhìn cô một lát, giống như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô. Sau đó, anh đúc hai tay vào túi quần, híp mắt cười khẽ: “Bệnh viện luôn mở cửa 24/24, em có thể đặt hẹn khám lúc nào cũng được. Hoặc là tôi cũng có thể đặt hẹn khám giúp em.”
“…”
Sắc mặt Lương Hạnh ngày càng trở nên âm u, cánh môi hồng phấn mím chặt, tức đến mức mất bình tình. Một lát sau cô hung hăng nghiến răng nghiến lợi nói: “Không cần, tôi có thể tự mình đặt hẹn khám được.”
“Ừm, ngoan lắm, giờ thì đi ngủ đi. Ngày mai nhớ dậy sớm một chút, tôi sẽ đợi em.”
Triệu Mịch Thanh thản nhiên nói xong, không cho cô cơ hội phản bác, lập tức xoay người rời đi.
Lương Hạnh đứng ở phía sau, mặc dù không nhìn thấy nhưng cô vẫn mơ hồ cảm nhận được anh đang cười. Giống như cô đã bị anh nhìn thấu mọi suy nghĩ từ đầu đến cuối.
Loại cảm giác bị người ta nắm thóp này thật sự không thoải mái chút nào cả.
Cô nhìn bóng dáng đã đi xa của người đàn ông, trong mắt đột nhiên xẹt qua một tia sáng.
…
Tám giờ sáng ngày hôm sau.
Triệu Mịch Thanh đoán chừng giờ này có lẽ cô đã dậy rồi, anh mặc áo khoác lên sau đó gọi điện thoại cho cô.
Mới đổ chuông được mấy giây, điện thoại đã được kết nối, điều này khiến anh hơi bất ngờ.
Còn chưa kịp định thần lại, giọng nói của người nhận điện thoại phía bên kia đã truyền đến: “Tổng Giám đốc Triệu, cô ấy đang khám, tạm thời không thể nhận điện thoại được, có chuyện gì anh cứ nói với tôi.”
Triệu Mịch Thanh: “…”