Mà người đàn ông kia cũng từ từ thu cánh tay đang đưa giữa không trung lại, nắm chặt, sau đó lại duỗi tay cầm tờ đơn kia lên, trước khi mở ra xem, bên tai đã nghe được giọng nói lạnh lùng của Tống Nhiễm truyền đến.
“Ngoại trừ đơn ly hôn, nhà họ Tống còn muốn thu hồi quyền kinh doanh Phong Thụy, cho nên cũng làm phiền tổng giám đốc Thượng ký tên vào đơn chuyển nhượng này.”
“Tống Nhiễm!”
Tất cả nhẫn nhịn của người đàn ông hoàn toàn bùng nổ.
Không có Phong Thụy thì anh sẽ trắng tay, nếu người phụ nữ này muốn cướp hết tất cả mọi thứ thuộc về anh, không bằng cũng lấy mạng của anh luôn đi.
Đã bị ép đến đường cùng, anh cũng không ngại giải quyết tận gốc, hoặc là tránh đấu cá chết lưới rách với cô, dù sao anh chỉ có cái mạng tiện này, kéo cô cả nhà họ Tống cao quý xuống chôn cùng, Thượng Điền anh cũng không lỗ vốn.
Mà thật đáng buồn là, đến cả chút ý tưởng hèn mọn đầy xấu xa bẩn thỉu này của anh cũng không thể thu hút được một chút ánh mắt của người phụ nữ này.
Cô đột nhiên cong môi cười, đảo mắt mang theo chút hờ hững lười biếng nói: “Mấy năm gần đây, nhà họ Tống cũng có hồ sơ rõ ràng về tài chính và người ủng hộ Phong Thụy, thu hồi Phong Thụy cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng mà anh yên tâm, chỉ cần anh chịu phối hợp, tôi sẽ không ép anh đến đường cùng.”
Nói xong, cô cúi người cầm đống hồ sơ trên bàn trà về, lật đến tờ cuối cùng rồi chỉ vào một chỗ nói: “Anh ký tên đồng ý, có thể để Vân Đằng lại cho anh, nhưng mà tôi cũng nói cho anh biết, ở lại Kinh Đô thì suốt đời này Thượng Điền anh cũng không thể nào phát triển nó trở thành Phong Thụy thứ hai được.”
Nhưng dù sao cũng cho anh một con đường sống, không đến mức làm cho người đàn ông đã toan tính cả đời thật sự phải đập nồi bán sắt.
Cho nên cô cũng đã đoán được một cách chính xác rằng trước khi người đàn ông này ký tên sẽ suy nghĩ những gì.
“Ký đơn ly hôn, quan hệ giữa chúng ta cũng chấm dứt tại đây, sau này chỉ cần anh không chủ động kiếm chuyện với nhà họ Tống, chúng tôi cũng sẽ không vô cớ xâm hại quyền lợi của anh.” Dừng một chút, cô nhấn mạnh nhắc nhở anh: “Làm người, phải biết điều một chút.”
Vừa nói, vừa lấy một cây bút máy từ trong túi xách ra, đưa đến trước mặt anh. Ngay lúc người đàn ông duỗi tay nhận lấy, cửa văn phòng cũng bị gõ vang, trợ lý của Tống Nhiễm đón một luật sư đi vào, đó là luật sư giỏi nhất của ông cụ Tống, đến cả Tống Nhiễm cũng phải gọi ông ta là “ông cụ.”
Ông cụ nhìn thấy cả phòng bừa bộn cũng không thay đổi sắc mặt, sải bước đi đến.
Ông ấy tự nhiên lấy hai phần hồ sơ đặt trên bàn trà ra kiểm tra cẩn thận rõ ràng mới lại đẩy đến trước mặt Thượng Điền, trầm ổn nói: “Cậu Thượng, có thể ký tên rồi.”
Thượng Điền dùng tay phải cầm bút máy, vừa mới ghi được một nửa chữ “Thượng” lên đơn ly hôn, đầu bút đột nhiên ngừng lại: “Lúc trước khi sáng lập Phong Thụy, cô từng nói nó không có liên quan gì đến nhà họ Tống.”
Đến tận lúc này, anh vẫn còn cố gắng muốn níu kéo lại thứ gì đó.
Tống Nhiễm nhìn chằm chằm anh, đáy mắt toát ra vẻ châm chọc dày đặc: “Vậy tôi hỏi anh một câu, lúc trước người cứu tôi ở Maldives là anh thật sao?”
Thật ra trong lòng đã biết câu trả lời từ lâu, lúc buột miệng thốt ra câu hỏi này, cô cũng đã hối hận.
Cho nên không đợi anh thu vẻ mặt khiếp sợ lại, cô đã tiếp tục vạch trần: “Tôi đã điều tra rõ ràng chuyện năm đó, có phải là anh hay không thì trong lòng tôi và anh cũng đều biết rõ, anh xác định anh muốn tiếp tục đề tài này sao?”