Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 317: Cơn khủng hoảng của long đằng
Hơi thở nồng đậm đang bao vây đột nhiên rời đi, nhiệt độ xung quanh hình như cũng hạ thấp xuống, lại cảm thấy hơi khó chịu.
Cửa đột nhiên vang lên, sau khi anh trả lời, Lưu Nam bưng đồ ăn bước vào.
Lúc nãy anh ta đứng ngoài đó nghe được bao lâu rồi?
Lương Hạnh mất tự nhiên cúi đầu.
Lưu Nam dọn đồ ăn ra xong thì đứng sang một bên, Lương Hạnh chờ anh đi ra ngoài, nhưng lại phát hiện anh đứng yên ở đó.
“Tổng giám đốc Triệu, có một số hồ sơ cần anh ký tên...”
Lương Hạnh ngẩng đầu, anh gật đầu nhẹ rồi ra ngoài cùng.
Ra khỏi cửa, Lưu Nam lập tức thay đổi sắc mặt: “Đã xác định Phó Tuyết Thảo rất khó có thể tỉnh lại được, bây giờ người nhà họ Phó đang làm ầm lên, chỉ sợ bên phía báo chí cũng sẽ nhận được tin tức nhanh thôi.”
Mặt Triệu Mịch Thanh tối xuống, ánh mắt thâm thúy không thấy rõ cảm xúc.
“Bên cục cảnh sát thế nào rồi?”
“Tạm thời vẫn chưa có vấn đề gì, mấy hôm nay Nghiêm Minh luôn để ý kỹ bên đó, gần như không có người nào biết cả.”
Anh khẽ gật đầu, sau một lúc lâu lại mở đôi môi mỏng ra: “Bảo các bộ phận trong công ty chuẩn bị sẵn sàng.”
Lưu Nam căng chặt mày: “Không cản bọn họ lại sao?”
Anh nghiêng mắt nhìn anh ta: “Cản ai? Vì cản bọn họ mà dùng lợi ích lớn hơn để trao đổi sao?” Anh cười khẩy, trong mắt không có chút ấm áp nào: “Cậu chủ động đi tìm các nhà báo chí lớn, cung cấp những thứ họ muốn biết.”
Lưu Nam trợn to mắt, qua một lúc lâu mới chớp mắt hiểu ra.
Tự bọn họ thành thật khai báo vẫn tốt hơn để người khác tự ý tìm kiếm khai thác thông tin nhiều, như vậy thì có thể khống chế được chiều hướng dư luận ngay từ đầu, sau đó đưa ra những tin tức khác, lại khống chế nhiều hơn một chút thì hiệu quả cũng sẽ không tệ.
Anh lập tức xoay người rời đi.
Người đàn ông lẳng lặng đứng đó vài phút, ánh mắt lúc nặng nề lúc nhẹ nhàng, vẻ mặt lại chưa từng thả lỏng.
Người cố ý thật sự sẽ không dễ dàng cho qua, chỉ riêng Thương Điền chỉ sợ cũng đang ao ước cho Long Đằng bị tổn thất nặng nề.
Khi xoay người định vào phòng bệnh lại thấy Tề Hàm đang đến gần.
Anh lạnh mặt chỉ nhìn lướt qua, không có ý định nói gì.
“Nghe nói anh bị thương? Bị thương ở đâu?” Tề Hàm nắm chặt tay anh.
Người đàn ông nhìn thoáng qua cánh tay áo đang bị túm chặt, ngẩng mặt lên: “Cô đến đây làm gì?”
Tề Hàm há miệng thở dốc, còn cẩn phải hỏi cô đến đây làm gì sao? Khóe miệng có hơi cay đắng.
“Lo cho anh... và bác gái.”
Anh khẽ động bước chân, kéo ống tay áo ra khỏi tay cô.
Không có chút tình cảm nào, thậm chí không muốn nói nhiều thêm một chữ: “Không cần.”
Tề Hàm thấy anh định bỏ đi, trong lòng vô cùng bực bội, cười khẩy, giọng nói cũng lạnh lùng hơn: “Sao nào? Sợ cô ấy nhìn thấy tôi sao? Hay là đang trách tôi nhiều chuyện? Tôi không xứng để anh liếc nhìn sao...”
Câu nói cuối cùng mang theo chút đau buồn và bất đắc dĩ.
Triệu Mịch Thanh quay đầu, ánh mắt thâm thúy như đã nhìn rõ bản chất của cô từ lâu.
“Tôi không cần cô quan tâm gì cả, tôi cho cô hai lựa chọn, cô đã chọn đi Kinh Đô nhưng cô cứ dùng chuyện này để kiếm chuyện mãi, bây giờ chỉ còn lại một sự lựa chọn, nếu cô không muốn đi thì tìm việc khác đi, tôi đã gọi người mang đồ đạc của cô về, còn chuyện riêng của tôi thì lại càng không liên quan gì đến cô, sau này ít liên lạc với mẹ tôi đi.”
Mặt Tề Hàm trắng bệch, móng tay đỏ tươi sắp cắm vào thịt.
Cô gằn từng chữ hỏi: “Vì chút chuyện đó mà anh đối xử như thế với tôi? Tôi cũng không biết Phó Tuyết Thảo sẽ đến bệnh viện, anh muốn đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người tôi?”
Anh dùng ánh mắt lạnh lùng lướt sang, Tề Hàm rùng mình.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt xa lạ này của anh.
“Mịch Thanh... tôi, tôi chưa bao giờ nói, nhưng anh cũng hiểu lòng tôi, suốt bao năm qua... tôi đã cố gắng như thế nào để có thể đứng sóng vai cùng anh, anh cũng đã biết...”
Hai mắt rưng rưng, khi nói vô cùng thâm tình.
Triệu Mịch Thanh yên lặng, yết hầu khẽ nhúc nhích.
“Chuyện nên nói tôi đã nói rõ rồi, nếu cô còn trân trọng quá khứ thì làm theo những gì tôi nói.”
Nói xong đưa khăn tay cho cô, nghiêng người đi mất.
Tề Hàm trơ mắt nhìn anh biến mất sau cánh cửa.
Cô cầm khăn tay nhìn một lúc lâu, trên mặt không còn vẻ đau buồn gì nữa, thâm chí nước mắt cũng đã biến mất, gương mặt xinh đẹp không có bất cứ biểu tình nào vô cùng hờ hững, thật lâu sau đó, tiếng giày cao gót dần dần đi xa.
Sáng hôm sau, người nhà họ Phó lại trình diễn một vở kịch.
Nhà báo nổi tiếng nhất Nam Thành phỏng vấn ba Phó, ông ta than thở khóc lóc trình diễn một cảnh vô cùng bi thảm.
Ngay sau đó, các báo chí đều chạy về phía Long Đằng, không chỉ riêng Nam Thành, tổng công ty ở Tấn Thành cũng bị tấn công.
“Xin hỏi có phải Triệu Mịch Thanh nương theo lý do phòng vệ chính đáng mà cố ý đánh cô Phó Tuyết Thảo bị thương không? Một người đàn ông có thể đánh nặng tay với một người phụ nữ như vậy sao?”
“Rốt cuộc thì Phó Tuyết Thảo và mẹ Triệu có thù oán gì? Trước đây Phó Tuyết Thảo từng là con dâu mà mẹ Triệu chọn sao?”
“Vì sao lại xảy ra chuyện hôm trước? Có phải Triệu Mịch Thanh có lỗi với Phó Tuyết Thảo trước hay không?”
Một đống phóng viên bao vây xung quanh đại sảnh Long Đằng, đưa ra một đống câu hỏi sắc bén.
Lưu Nam đổ mồ hôi đầy đầu đứng trong đó giao tiếp.
Chỉ vài tiếng ngắn ngủi từ sáng đến trưa, cổ phiếu Long Đằng đã rớt giá thê thảm, nếu cứ tiếp tục như thế mãi không biết cuối cùng sẽ thê thảm đến mức nào.
Triệu Mịch Thanh ngồi trong văn phòng, điện thoại đã khóa máy, sắc mặt lạnh nhạt đứng ở trước cửa sổ sát đất, giống như tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.
Mãi đến giữa trưa Lương Hạnh mới biết được tin này, nhưng Triệu Mịch Thanh không có ở đây, không thể hỏi anh được.
Một lát sau, điện thoại reo lên, là Mục Điệp gọi đến.
“Chị Hạnh, chị đang ở đâu thế?”
Bên kia vô cùng ồn ào.
“Làm sao vậy?” Lương Hạnh nhíu mày.
“Từ sáng đến giờ có rất nhiều phóng viên tụ tập ở Long Đằng, em mới nghe được chuyện mấy ngày gần đây, bây giờ chị có ổn không?”
Lương Hạnh nghiêm túc, chớp mắt: “Tình hình bên kia thế nào rồi? Cậu có nhìn thấy Triệu Mịch Thanh không?”
“Không có, chỉ thấy trợ lý Lưu, bây giờ cũng không phải lúc thích hợp để tổng giám đốc Triệu ra mặt, nhưng mà... chỉ sợ lần này sẽ đả kích rất lớn đối với Long Đằng, dù sao chuyện này cũng có liên quan đến mạng người...”
Lương Hạnh căng thẳng, cắn môi.
Nếu không phải vì cô ném cái bình hoa kia ra...
“Tôi biết rồi, cảm ơn.”
Mục Điệp sợ cô cúp máy, lập tức an ủi: “Chị đừng quá lo, Long Đằng rất giỏi về mặt xã giao, tổng giám đốc Triệu là phòng vệ chính đáng, đợi một thời gian cho chuyện này lắng xuống là được.”
Lương Hạnh không nghe nổi nữa, đáp lại qua loa vào câu rồi lập tức cúp máy, lại gọi sang Triệu Mịch Thanh mấy cuộc điện thoại nhưng không ai nghe máy.
Mới vừa bỏ điện thoại xuống không được bao lâu, anh đã gọi lại.
“Bây giờ anh đang ở đâu?! Sao lại không nghe máy?” Lương Hạnh vội vàng hỏi.
Người đàn ông lại không hề hoang mang: “Tôi đang ở công ty, bây giờ tạm thời không về được, tôi đã đặt cơm chiều rồi, em và ba mẹ ăn trước đi, không cần chờ tôi.”
Lương Hạnh giận đến bật cười, lửa đã đốt đến lông mày rồi mà anh còn có thể bình tĩnh ổn định như vậy?
“Em muốn giải thích với cảnh sát, em là người quăng bình hoa ra.”
“Bậy bạ! Bây giờ em có thể chạy ngược chạy xuôi sao? Làm sao em chứng minh được em vô tội? Trong tất cả mọi người ở đó chỉ có tôi mới có thể là phòng vệ chính đáng, em chỉ là người ngoài cuộc đứng xem mà thôi! Không được xúc động, tôi sẽ giải quyết mấy chuyện này, em dưỡng thương cho tốt đi.” Người đàn ông nói một cách kiên quyết.