Nghỉ ngơi?
Mẹ Triệu thầm nghĩ, nếu thật sự nghỉ ngơi thì đã tốt.
Bị mẹ Lương thúc giục đi về phòng khách, trước khi đi, bà vẫn không yên tâm gõ lại hai lần, nhắc nhở: “Hai đứa cẩn thận một chút, đừng tổn thương cháu của mẹ.”
Lúc này, hai tay Lương Hạnh đã bị Triệu Mịch Thanh đè đến mép giường, gấp đến độ sắc mặt đỏ bừng, không kìm được trừng mắt với anh: “Anh nghe thấy chưa?”
Anh nhếch môi cười xấu xa: “Vậy anh sẽ cẩn thận một chút.”
Sau khi từ Maldives trở về, Triệu Mịch Thanh vẫn ở lại Tấn Thành, bị buộc phải chia cách hai nơi với Lương Hạnh, dù chưa đến một tuần, nhưng lửa nóng thiêu đốt nơi đáy lòng anh đã mơ hồ có chút không kìm nén được.
Dứt lời, anh cúi người hôn xuống.
Bình thường những lúc như vậy, bà xã mình sẽ không chống lại được sự quyến rũ này.
Nhưng lần này chẳng ngờ …
Sau khi phản ứng kịp, cơn đau ở chỗ nào đó của cơ thể đã lập tức khiến anh tỉnh táo lại.
Gân xanh trên trán tức khắc nổi lên, sau tiếng kêu “bà xã” có chút vô lực, anh ngã ngay xuống, ánh mắt tràn đầy bất lực và tủi thân.
Lương Hạnh chống người bò dậy, hai tay che miệng, định kiểm tra thương thế của anh: “Ông xã, anh không sao chứ?”
Một cước vừa nãy đúng là cô chưa kịp khống chế sức mạnh, bây giờ nhìn phản ứng của anh mới biết mình ra tay quá nặng, nên bị dọa đến hốc mắt đỏ bừng.
Triệu Mịch Thanh rên rỉ hai tiếng, sau đó từ từ ngồi dậy, tựa ở đầu giường ổn định hô hấp, lửa nóng nơi đáy lòng đã sớm bị dội tắt hoàn toàn.
Nhìn sắc mặt anh đã dần khôi phục, Lương Hạnh lập tức ngồi đó giải thích nguyên do: “Hai ngày trước em đã đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói hiện tình trạng thai nhi có vẻ không ổn định, cho nên…”
Cô dừng một chút, sắc mặt hơi ửng đỏ, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh: “Đành vất vả anh nhịn một chút.”
Triệu Mịch Thanh lặng lẽ nuốt ngụm nước miếng, mắt thấy cô vẻ mặt đầy tủi thân dịch về phía mình, cuối cùng giang hai cánh tay ra, cô lập tức chui vào trong lồng ngực, gương mặt non mềm còn cọ qua cọ lại trong lồng ngực anh.
Cọ cọ một lúc, không khỏi cọ lên lửa nóng.
Nhưng anh chỉ có thể khẽ cắn môi, dùng sức kéo cô vào trong ngực, âm thanh khàn khàn nhắc nhở: “Được rồi, đừng động nữa.”
Lương Hạnh thấy sắc mặt anh có vẻ không thoải mái, hơi mím môi, cuối cùng rút người ra ngoài, ở mép giường xỏ giày: “Em ra ngoài giúp hai bà cụ một chút, anh nghỉ ngơi một lát đi.”
Cô nghĩ nếu mình còn ở đây thì Triệu Mịch Thanh ngủ cũng không ngon.
Nhưng anh đã kịp phản ứng, duỗi một tay ra kéo cổ tay cô lại, dáng vẻ không muốn buông cô ra.
Cổ tay Lương Hạnh bị siết chặt, cô quay đầu khẽ “ưm” một tiếng, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Khóe môi hơi tái nhợt của anh khẽ nhếch lên, hai mắt chớp chớp, nói: “Lại đây.”
Ngại đứa bé trong bụng, anh chưa dám tăng thêm sức trên tay, chỉ nhẹ nhàng kéo một cái, còn khẽ gượng cười mở miệng: “Anh chỉ ôm em ngủ một lát.”
Thời gian cũng chỉ khoảng hai tiếng nhưng lại là thời gian Triệu Mịch Thanh ngủ an ổn nhất suốt một tuần nay.