Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 178: Không phải làm cho mọi người đều biết hết à
Cô nói xong thì lại nhớ đến cái gì đó, khoác tay với Mục Điệp, nói: “Đều đặt ở đây hết đi, chắc có lẽ là không đủ rồi, đến nhà ăn gọi thêm một vài món, tôi với Xuyến Chi chắc chắn là ăn không hết nhiều như vậy.”
Mục Điệp lập tức lắc đầu, nhíu mày nói: “Như vậy sao được chứ, gần đây đúng là chị đã mệt mỏi quá rồi, cần phải bổ sung thêm dinh dưỡng, bọn tôi đến nhà ăn là được rồi.”
Thâm ý trong lời nói chỉ có hai người có thể hiểu, nhưng mà Lương Hạnh vẫn dở khóc dở cười nói: “Chất dinh dưỡng cũng không phải là cứ ăn no cứng mà có, dù tôi có ăn no cứng đến nỗi ăn không tiêu cũng không thể ăn hết được nhiều như vậy đâu, bỏ thì lãng phí lắm.”
Cô lại phất tay với những người khác, thúc giục nói: “Mau mau, đều đi mua cơm hết đi, tôi ở đây chờ mọi người, đói sắp chết rồi đây này.”
Có một cô gái nhướng mày trêu ghẹo nói: “Vậy thì cũng không được đâu, nếu như mà để cho Triệu tổng biết được vậy thì có phải là chúng ta không chịu nổi không."
Lương Hạnh: "..."
Cô im lặng đỡ trán, có chút xấu hổ lại có chút bất đắc dĩ: “Vậy nếu không thì... bây giờ tôi gọi điện thoại thông báo cho anh ta một tiếng.”
Nếu như không phải là ở đây có nhiều người như vậy, cô thật sự muốn gọi điện thoại qua mắng cho một trận, cố ý gây thêm phiền phức cho cô đó à?
“Hì hì... được.”
Trong lúc nhất thời mọi người đều lộ ra biểu cảm nhiều chuyện mà nhìn cô.
“...”
Kết quả là một đám người giải quyết hết toàn bộ hai túi đồ ăn ở trong phòng bộ phận.
Sau bữa ăn là đến thời gian nghỉ trưa.
Lương Hạnh sắp xếp cho Xuyến Chi ngủ ở trên ghế sofa trong phòng làm việc, ngáp một cái, cô trở lại bàn làm việc ngồi gọi điện thoại cho Triệu Mịch Thanh.
“A lô.” Cô trầm giọng lên tiếng, ánh mắt còn xuyên qua cửa sổ nhìn về phía đối diện, mặc dù là cũng nhìn thấy không rõ ràng cho lắm.
“Đã ăn xong chưa? Có hợp khẩu vị không?” Giọng nói của người đàn ông ấm áp êm tai.
Lương Hạnh nhíu mày, cong môi phun ra hai chữ: “Không đủ.”
Anh sẽ không phải là bởi vì mẹ của cô nói rằng khẩu vị của cô không tốt cho nên đặc biệt mua đồ ăn đưa đến vào giờ cơm trưa đó chứ?
Cảm giác mình đoán không sai lắm, cô bĩu môi nhỏ biểu thị khinh bỉ, đúng là càng ngày càng biết dỗ phụ nữ.
Triệu Mịch Thanh ở bên kia cũng đã hiểu được ý cô trong nháy mắt, thấp giọng cười: “Được rồi, vậy ngày mai tôi sẽ đặt nhiều thêm một chút, nếu không thì buổi trưa đi đến khách sạn cũng được, chắc là nhân viên cấp dưới của em cũng muốn gặp tôi.”
“...”
Gân xanh trên trán Lương Hạnh nhảy lên.
Siết chặt lấy điện thoại, cô cắn răng nói: “Triệu Mịch Thanh, không phải là anh muốn làm cho tất cả mọi người biết đó chứ, anh có biết là sẽ mang đến cho tôi rất nhiều phiền phức hay không hả?”
Giọng điệu của người đàn ông vẫn không thay đổi: “Bây giờ tôi chỉ quan tâm đến tình huống sức khỏe của em, còn nữa, em có thời gian để chăm sóc cho con của người khác mà em lại không có thời gian suy nghĩ lại trạng thái của em? Em đã hơn bốn tháng rồi, em không sợ thì tôi cũng thấy lo lắng, dù là một chút chuyện ngoài ý muốn tôi cũng không muốn để cho nó xuất hiện.”
Lương Hạnh mở miệng nhưng mà lại không nói ra lời, tâm trạng đông cứng.
Cô vẫn còn biết mình đang giận dỗi với anh vì chuyện gì, chỉ là không muốn thỏa hiệp dễ dàng.
Chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương, giọng nói của cô mềm dịu hơn: “Sau này tôi sẽ tự mình xuống dưới lầu ăn, anh không cần phải phiền phức mua cho tôi đâu, hơn nữa còn đặt trước ở Vân Hán Lâu, anh sợ người khác không biết thức ăn đó là do anh đặt đúng không?”
Ngay cả Quý tổng của bọn họ cũng không dám đến Vân Hán Lâu dùng cơm hàng ngày.
Vốn dĩ cho rằng anh sẽ nhận sai hoặc là giải thích một chút, nào ngờ anh cũng chỉ hờ hững ồ lên một tiếng, thờ ơ nói: “Lần sau sẽ chú ý.”
“...”
Chú ý cái rắm, bây giờ trong lời nói của anh không có một từ nào là thật, cô mới không tin đâu.
Ngước mắt nhìn thoáng qua Xuyến Chi đang ngủ, ánh mắt của cô giật giật, hỏi: “Đúng rồi, người bạn là chuyên gia trước đó anh nhắc tới, bây giờ có thể gửi phương thức liên lạc của anh ta cho tôi được không?”
Người đàn ông nhàn nhạt mở miệng nói: “Không phải là tôi đã nói với em trước tiên em phải nói cho anh ta, anh ta đồng ý thì kêu anh ta đến tìm tôi.”
Lương Hạnh nhíu mày: “Có khác nhau à?”
Giọng nói của người đàn ông rất nhẹ: “Em cũng có thể không nói, tôi thấy là em chăm sóc cho con bé rất vui vẻ mà.”
Lương Hạnh: "..."
Sao cô lại nghe thấy anh ta đang ghen vậy?
Nhướng mắt, cô nói chuyện không có chút nhiệt độ nào: “Tôi cúp đây.”
“Ừ.”
Lương Hạnh cúp máy, không hề do dự gọi điện thoại cho Hướng Hoành Thừa.
Chỉ thuyết phục chốc lát mà người đàn ông liền đồng ý, mà cô cũng không biết sau đó anh tìm Triệu Mịch Thanh nói cái gì, nhưng là sáng ngày hôm sau đã đến nhà họ Lương đón Xuyến Chi.
Trong căn nhà, Lương Hạnh không nỡ nhìn đứa bé trở lại bên cạnh anh: “Thật có lỗi, đàn anh, mấy ngày nay không thấy có hiệu quả gì hết."
Mặc dù là không nỡ nhưng mà cũng phải suy nghĩ cho đứa bé, anh cũng đã đồng ý thử một lần, đương nhiên là cô cũng rất mong chờ.
Chắc có lẽ là người đàn ông muốn đi ra ngoài, ăn mặc rất đàng hoàng, đồ vest với kiểu dáng đơn giản, lịch sử nhẹ nhàng, nụ cười vẫn ấm áp như trước đây: “Người nên xin lỗi là anh mới đúng, mấy ngày nay gây cho em phiền phức nhiều như vậy, vốn dĩ cũng không phải một lần là xong, chúng ta cũng không thể quá nóng vội được.”
“Em biết rồi.” Lương Hạnh gật đầu, sau đó nhìn anh rồi hỏi: “Vậy anh dự định đi ngay bây giờ?”
“Ừ, đã hẹn trước với bác sĩ rồi.” Người đàn ông xoay người lại ôm đứa bé lên, cười nhạt một tiếng: “Có điều là bác sĩ đang ở nước ngoài, anh phải xin nghỉ mấy ngày, chắc có lẽ là tạm thời không có cách nào liên lạc với em được.”
“Ở nước ngoài?” Lương Hạnh kinh ngạc.
Người bạn đó của Triệu Mịch Thanh ở nước ngoài, anh hoàn toàn không có nhắc tới với cô.
Hướng Hoành Thừa gật đầu, vuốt ve đầu của con gái, cười dịu dàng nói: “Bất kể như thế nào, lần này anh cũng phải muốn thử một chút, cho dù không tin bác sĩ thì anh cũng phải cho Triệu tổng chút mặt mũi, đi đến đó một chuyến.”
Biểu cảm của Lương Hạnh khẽ thay đổi, rất nhanh liền lộ ra một nụ cười xinh đẹp, vuốt ve gương mặt mềm mại của Xuyến Chi, nói thật nhỏ: “Anh không cần phải để ý đến anh ta đâu, chuyên tâm chữa bệnh cho con bé là được rồi.”
Đáy mắt bình tĩnh của Hướng Hoành Thừa rơi xuống trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay của cô, ánh mắt mờ mịt mấy phần, có chút thất thần xen lẫn cảm xúc không nói ra thành lời.
Anh ta bỗng nhiên có hơi ghen tị người đàn ông kia.
Anh ta biết rõ tình cảm của mình đối với cô, từ lúc bắt đầu là yêu thích và bình tĩnh, đến bây giờ trở nên nhiệt tình và xúc động, đã xuất hiện bản chất khác nhau, từ lâu đã vượt ra ngoài sức khống chế của anh, nhưng mà cái đó cũng chỉ của một mình anh, có lẽ là từ đầu đến cuối cô chưa từng dao động.
Nhưng mà anh cũng không nói cái gì hết, chỉ im lặng nhìn cô.
Lương Hạnh không nhạy cảm, nhưng mà vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của anh. Kể từ lần trước thẳng thắn với nhau, cô đã hoàn toàn buông lỏng, nhưng mà anh thì thế nào chứ? Cô cũng không biết nữa, chỉ là lúc ở cùng một chỗ với anh thì cô cứ luôn cảm nhận loại cảm giác luôn được chú ý từng giờ từng phút.
Cô cảm thấy rất nặng nề, còn có áy náy, cô thiếu anh không ít, muốn giúp đỡ cái gì đó nhưng mà ngoại trừ Xuyến Chi ra thì hình như anh cũng không có chuyện gì khó khăn không thể giải quyết được.
Không biết là Triệu Mịch Thanh nhìn qua hình ảnh này từ cánh cửa mở rộng từ lúc nào, chỉ cảm thấy rất chướng mắt, trái tim nhẹ nhàng đau nhói, lạnh lùng lên tiếng: “Anh Hướng, không cần đi cho kịp giờ bay?”
Lương Hạnh bị giật nảy cả mình, cô lùi về phía sau một bước theo bản năng, nhìn anh: “Sao anh lại đến đây?”
Triệu Mịch Thanh không nhìn cô, đôi chân dài rảo bước đi vào trong nhà, giọng nói thờ ơ trần thuật lại: “Tôi vẫn còn có một vài lời muốn nói với anh Hướng, em đi sửa soạn đi, chờ một lát nữa tôi đưa em đến công ty.”
“...”
Lương Hạnh muốn há miệng từ chối theo bản năng, nhưng mà lại đến khóe miệng vẫn bị cô cố nuốt về, hai người bọn họ cãi nhau lúc không có ai là được rồi, chuyện mất mặt thì thôi đi.
Liếc mắt nhìn anh, cô quay người trở về phòng ngủ.