Trợ lý chạy đến mức thở hồng hộc, trán đổ mồ hôi, khi cách còn bốn năm mét thì nhìn thấy hai người đang đứng trước mặt, nhất thời cảm thấy sợ sệt, rồi chống hai tay lên đầu gối, từ bỏ việc vùng vẫy vào phút cuối.
Trong ấn tượng của Tống Nhiễm, mặc dù trợ lý này vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng làm việc trầm ổn thận trọng, chưa từng thất thố như vậy trước mặt cô.
Cô híp mắt lại, quay đầu nhìn chằm chằm người đàn ông tùy hứng ung dung ở phía sau, rồi vạch trần: “Chút IQ của anh Đan chỉ thích hợp để xuống tay với người khác thôi.”
Đan Nhiêu thu hồi tầm mắt mới nhìn nữ trợ lý đó, chẳng hề có ý biện minh cho mình trước lời chất vấn của Tống Nhiễm, ngược lại còn hơi oan ức đút hai tay vào túi quần tây, lầu bầu nửa ngày mới biện minh cho mình: “Anh không liên lạc được với em, nên cũng không còn cách nào khác.”
“Ngày mai anh phải quay về thành phố T, rồi tới thành phố khác công tác, có lẽ phải mất từ mười ngày đến nửa tháng mới tới Kinh Đô được, nên muốn gặp mặt em trước khi rời đi.”
Biện minh cho mình xong, anh lại nhìn về phía Tống Nhiễm bằng ánh mắt chân thành nóng bỏng.
Tống Nhiễm nhìn chằm chằm gương mặt anh, rồi nở nụ cười cực kỳ khinh thường, đang định lên tiếng thì trợ lý đã chạy chậm tới, rồi cúi đầu, mặt đầy áy náy và bất an.
“Xin lỗi chị Tống, tôi không phát hiện ra xe của tổng giám đốc Đan bám theo phía sau.”
Nếu không phải mới nãy sau khi cô gọi điện sắp xếp công việc ở trong xe, tùy tùng thường lải nhải bên cạnh Đan Nhiêu tới gõ cửa xe bắt chuyện với cô, thì có lẽ đến giờ cô vẫn chưa biết chuyện này.
Nhưng nếu mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa, thì cô đành phải chuẩn bị sẵn sàng việc bị xử phạt.
Quả nhiên, Tống Nhiễm lạnh lùng liếc nhìn cô, rồi sải bước rời đi: “Năm nay tạm hoãn việc chờ xét duyệt cấp bậc chức vụ của cô đi, cô tự thông báo với phòng nhân sự đi.”
Trước giờ Tống Nhiễm luôn thưởng phạt rõ ràng, không có lý nào lại nhẹ nhàng bỏ qua lỗi lầm như vậy.
Nhìn dáng vẻ hiu quạnh của cô gái trẻ trước mặt, Đan Nhiêu không khỏi nảy sinh cảm giác không đành lòng, nên sải bước đuổi theo, ngăn Tống Nhiễm lại: “Khoan đã…”
Tống Nhiễm nhất thời ngừng bước, hỡ hững ngẩng đầu lên: “Giờ anh mới cảm thấy tôi không nói lý lẽ à?”
Đan Nhiêu đứng lại, thái độ không được xía vào của cô làm anh hơi nghẹn họng, trong lúc anh ngập ngừng, cô đã tiếp tục nhắc nhở anh: “Huống hồ lỗi lầm của cô ấy xuất phát từ anh mà ra.”
Thái độ của cô cực kỳ lạnh nhạt, ai ngờ sau khi người đàn ông trước mặt phản ứng lại, anh lại nhún vai cười đùa, rồi xoay người đi song song với cô, đồng thời hỏi: “Nói vậy là anh cũng có lỗi, em muốn trừng phạt anh thế nào?”
Tống Nhiễm cạn lời, nhưng ngón tay đang buông bên người lại dần siết lại.
Đến khi Tống Nhiễm đi tới bãi đậu xe, người đàn ông như kẹo cao su đó vẫn không biết điều rời đi, cô nghĩ nếu cô đã bị anh đuổi tới đây rồi, thì có đôi lời cần phải nói rõ.
Thế là trước khi lên xe, ánh mắt hai người lại va vào nhau, cô hơi thu hồi tầm mắt, gác một tay lên cửa xe nhìn người đàn ông bên cạnh: “Nếu anh muốn nói chuyện thì đi theo tôi.”
Dứt lời, cô liền ngồi lên xe, căn dặn tài xế lái xe đi, rồi tiện tay cầm đống tài liệu phức tạp ở trên ghế bên cạnh lên, nhưng chỉ đọc lướt qua rồi lại bỏ xuống.
Giờ Tống Nhiễm rất mong đợi về những chuyện sắp sửa xảy ra, nhưng hơi thở quanh người cô lại lạnh lùng dứt khoát, như thể cô chỉ đi tới một buổi hẹn không quá quan trọng mà thôi.