Mục lục
Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 201: Tôi không đến mức không bảo vệ được vợ con mình​




“Anh nói vợ anh ta họ Tống?” Trong đầu Lương Hạnh bỗng nhiên hiện lên người phụ nữ đã gặp vào buổi sáng ở công ty, tuy rằng cô ta có vẻ lạnh lùng, nhưng lúc đó cô ta đã giúp cô nên trong lòng Lương Hạnh vẫn rất biết ơn.



“Ừ, sao vậy?”



“Không có gì.” Lương Hạnh lắc đầu, cô nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh lại hỏi: “Vậy vì sao Thượng Điền đột nhiên lại quyết định hợp tác với Doanh Tín?”



Sau khi cô biết mục đích của Thượng Điền thì không tin anh ta nhìn trúng Doanh Tín, hiện tại cô vẫn không tin, nhưng tối hôm qua cô nói chuyện với người đàn ông một lúc lại đột nhiên thay đổi thái độ, làm cho cô cảm thấy kỳ lạ.



Người đàn ông cong môi cười nhạt: “Nếu đã ngả bài thì anh ta cũng không cần che giấu, anh ta biết quan hệ của tôi và em, tuy rằng anh ta chướng mắt Doanh Tín, nhưng sau khi hợp tác thì chỉ cần em còn ở Doanh Tín một ngày cũng sẽ ở trong tầm mắt, đối với anh ta rất có ích.”



Lương Hạnh bừng tỉnh, sau đó nhíu mày: “Sao người đàn ông lại biến thái như thế? Cạnh tranh thương nghiệp là bình thường, ngay cả thủ đoạn thấp kém như thế cũng dùng được, anh ta còn không buông tha cho người phụ nữ mang thai.”



Tuy rằng lần đầu tiên cô gặp anh ta cũng không coi anh ta là người chính trực, nhưng hiện tại xem ra anh ta là kẻ đạo đức giả, nụ cười chứa con dao.



Triệu Mịch Thanh sờ đầu cô, giọng nói trầm thấp: “Em không cần lo lắng, tôi không đến mức không bảo vệ được vợ con mình.”



Trái tim Lương Hạnh nhảy lên, dường như đây là lần đầu tiên anh nói... Muốn bảo vệ cô.



Tuy rằng anh giống như thuận miệng mình, nhưng có sự khác biệt rất lớn.



Cô cắn môi dưới, đẩy anh ra hờn dỗi: “Ai là vợ anh, anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi cũng không cần anh bảo vệ.”



Cô không ngốc, nếu cô đã biết mục đích của anh ta thì chắc chắn sẽ không ngu ngốc nhảy vào đó.



Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, anh biết rõ có một số việc cô vẫn chưa buông xuống được trong lòng, anh cũng không tiếp tục tranh cãi, đứng dậy đi vào phòng tắm lấy máy sấy.



Lương Hạnh nhìn anh đột nhiên im lặng thì môi khẽ nhếch lên.



Ngày hôm sau, Triệu Mịch Thanh tạm thời có việc cần ra ngoài, sáng sớm Lương Hạnh cũng mang theo Mục Điệp và Tiểu Trương đến Phong Thụy lấy tài liệu.



Nhưng mấy người đi vào công ty thì mọi người lập tức chú ý tới, dưới sảnh lớn tầng một đã có mấy chục đôi mắt đồng loạt nhìn về phía bọn họ, không, chính xác mà nói là nhìn chằm chằm vào Lương Hạnh với ánh mắt kỳ lạ.



Lúc đầu Lương Hạnh không để ý, nhưng khi cô đi qua mấy bộ phận khác cũng xuất hiện tình trạng như vậy, sau đó khi cô đi trên hành lang thì cuối cùng không nhịn được nhíu mày nhìn hai người rồi chỉ vào mình: “Bọn họ đang nhìn tôi sao?”



Tiểu Trương nhìn cô có chút do dự.



Mục Điệp gật đầu, vẻ mặt không lộ vẻ kỳ lạ.



Ánh mắt Lương Hạnh nhìn anh ta: “Cậu biết vì sao không?”



Mục Điệp cười đáng yêu một tiếng, hoàn toàn không có dáng vẻ lo lắng: “Bởi vì ngày hôm qua Thượng Tổng đuổi theo chị, còn có chuyện mời chị ăn cơm tối, hiện tại đã truyền khắp Phong Thụy, dù sao Thượng Tổng của bọn họ tuổi trẻ tài cao, lại tuấn tú dịu dàng, quan trọng là bên cạnh không hề xuất hiện người phụ nữ nào, cho nên bọn họ nhớ kỹ chị.”



Lương Hạnh ngẩn ra, vẻ mặt không thể hiểu được: “Hôm qua anh ta đuổi theo tôi cũng không nói gì kỳ lạ, hơn nữa chúng ta cùng đi ăn tối cũng có thể truyền đi nhanh như thế? Đây là công ty hay là paparazzi?”



Công ty lớn như thế lại không ai biết Thượng Tổng của bọn họ đã kết hôn, quả nhiên, loại người này rất thích chơi trò giấu chuyện kết hôn.



Cô bỗng nhiên nghĩ tới cô Tống hôm qua, không biết người phụ nữ lạnh lùng không nhiễm bụi trần thì trong lòng có không hề gợn sống như bên ngoài hay không.



Mục Điệp cong môi vui vẻ nói: “Nếu bọn họ không biết ông chủ nhà mình có mấy người phụ nữ thì còn là nhân viên tốt sao?”



“...” Tuy rằng có chút nói quá nhưng Lương Hạnh lại không thể phản bác.



Tiểu Trương cũng bị anh ta chọc cười, tò mò nói: “Tôi không biết Quý Tổng có mấy người phụ nữ, chẳng lẽ tôi cũng không phải là nhân viên tốt sao.”



“Mấy người gì chứ? Quý Tổng đã có vợ, cậu đừng học anh ta mấy thứ chuyện lộn xộn đó.” Lương Hạnh cắt ngang vấn đề của anh ta, cạn lời trợn mắt.



Công khai thảo luận chuyện riêng tư của cấp trên, coi cô không tồn tại sao? Có phải bình thường cô đối xử quá tốt với bọn họ hay không?



“Đi mau thôi, làm xong sớm rồi quay về.” Cô muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ chết tiệt này, hiện tại cô cũng không muốn ở đây thêm một phút nào.



Ba người đi thang máy lên tầng mười hai, sau khi đi ra thang máy, Lương Hạnh xua tay dặn dò nói: “Hai người đi trước đi, tôi đi vệ sinh một chút.”



“Ồ, được.”



Sau khi Lương Hạnh xả nước thì đẩy cửa đi ra rửa tay, cô đứng ở trước gương sửa sang lại quần áo, có người đẩy cửa sau lưng ra, người phụ nữ cúi đầu sửa sang lại váy, đi đến bên cạnh bồn rửa tay muốn mở nước, sau đó cô ta mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt bỗng nhiên giật mình.



Cô ta nhìn Lương Hạnh qua tấm gương, dường như muốn xác nhận gì đó nên nheo mắt lại, quay đầu nhìn cô lên tiếng: “Là cô?”



Lương Hạnh sửng sốt, lúc này cô mới chú ý người bên cạnh, bàn tay đang vuốt mái tóc đen dừng lại, đưa mắt nhìn qua đó, khuôn mặt trắng nhỏ đột nhiên cứng đờ: “Quản... Quản lý Ngụy.”



Người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt trang điểm tinh xảo, nhưng không còn là quản lý dạy dỗ cô vì cà phê trong phòng hợp ngày hôm qua, lúc ấy cô không nghĩ tới công ty lớn như vậy còn có thể gặp nhau lần thứ hai, cho nên mới nhất thời giả vờ làm nhân viên Phong Thụy, không nghĩ tới hôm nay hai người lại gặp nhau...



Không, khoan đã! Phòng 1206?



Đây không phải là tầng 12 sao?



Lương Hạnh ngước mắt nhìn xung quanh bỗng nhiên có cảm giác muốn vỗ trán.



“Vậy... Quản lý Ngụy, tôi còn có việc nên đi trước.”



Cô cười gượng, nói xong muốn đi.



“Khoan đã!” Người phụ nữ kiêu ngạo nói, cản đường cô.



Lúc Lương Hạnh cho rằng cô ta muốn nói gì đó thì cô ta bỗng nhiên lấy điện thoại ra nhìn cô một cái, lại nhìn điện thoại: “Cô họ Lương?”



Sắc mặt Lương Hạnh thay đổi, hơi nghiêng người về phía trước, liếc mắt một cái, ánh mắt thoáng lạnh lùng: “Cô lấy tấm ảnh này ở đâu?”



Cô còn muốn nhìn rõ nhưng quản lý Ngụy lập tức cất điện thoại, quan sát cô từ trên xuống, ánh mắt khinh thường, giọng điệu nói kiêu ngạo nói: “Công ty lan truyền rất sôi nổi, tôi còn tưởng nhân vật lớn nào.”



Lương Hạnh đột nhiên nhíu mày, trong đầu vẫn hiện lên tấm ảnh kia.



Ngày hôm qua cô bị phỏng trong phòng tổng giám đốc, Thượng Điền ngồi trên sô pha nắm cổ tay cô.



Góc độ rất tốt, người đàn ông hơi cúi đầu, nhìn từ xa thì rất gần, hình ảnh hiện lên sự mờ ám và yêu thương không giấu được.



Lúc ấy chỉ có hai người bọn họ, hơn nữa ai dám đến gần văn phòng kia?



Khó trách sáng nay toàn bộ công ty liếc mắt một cái đã nhận ra cô, cho dù thị lực rất tốt thì ngày hôm qua cô cũng chỉ dừng lại ở tầng một lâu nhất.



Lương Hạnh càng nghĩ càng tức giận, đáy mắt trở nên lạnh băng, cô không nói gì, đột nhiên đi qua cô ta ra ngoài.



Quản lý Ngụy sửng sốt, vốn châm chọc cô một chút, cô ta còn chưa nói gì mà người phụ nữ lại làm lơ mình, cô ta tức giận đến sắc mặt lúc đỏ lúc xanh.



“Cô, cô...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK