Lúc này, chỉ cần anh dám nói thêm câu nào, cô chắc chắn sẽ đập toàn bộ chứng cứ lên mặt anh, để anh nhận rõ bản thân, từ lúc bắt đầu anh đã là một kẻ đê tiện âm mưu làm loạn, nội tâm dơ bẩn.
Vừa nói xong, cô cố gắng ổn định nhịp thở, yên lặng chờ một lúc, người đàn ông tiếp tục ký tên.
Ký tên xong hai tập hồ sơ kia, luật sư kiểm tra lại lần cuối, chỉnh lý từng loại rồi cất vào túi hồ sơ: “Ngày mai sẽ hoàn tất toàn bộ thủ tục, về cơ bản, cô Tống và cậu Thượng đã là người tự do.”
Tống Nhiễm nghe thấy những lời này, cũng không biết có cảm giác như thế nào.
Nhưng cô tin chắc lúc này cô đang cười.
Cô đứng dậy, im lặng thở phào nhẹ nhõm, trước khi chuẩn bị bước ra khỏi văn phòng này, thế giới trong nội tâm cũng đã chào tạm biệt mười năm hoang đường kia.
Mà Thượng Điền ngồi ở đằng kia, giống như hồn lìa khỏi xác.
Trước khi đi, cô rũ mắt lạnh nhạt nhìn lướt qua, dường như nhớ ra gì đó, lập tức dừng chân lại.
Nhẹ nhàng cong môi đỏ: “Anh Thượng, sự thật đã chứng minh, trong mắt anh tất cả mọi người là quân cờ đáng để lợi dụng, anh biết rõ tôi dụ dỗ anh lợi dụng Tề Uyên để lấy đi cổ phần trong tay Cố Thời, chỉ là để chứng minh anh máu lạnh vô tình, nhưng anh vẫn làm như thế.”
“Cho nên cuối cùng, anh thua thê thảm.” Dừng một chút, cô cười: “Đáng tiếc, anh đã không còn cơ hội để dỗ dành cô Tề của anh nữa rồi.”
Tống Nhiễm rời đi văn phòng không bao lâu, Thượng Điền lập tức nhận được một cuộc điện thoại từ New York, nói cô Tề đã bị một người xa lạ đón ra khỏi bệnh viện, cả ngày hôm nay không có ai nhìn thấy bóng dáng cô ta.
Ngay khoảnh khắc nhận được cú điện thoại này, trong đầu anh xuất hiện cái tên Tống Nhiễm.
Xem ra người phụ nữ này đã sắp xếp toàn bộ kế hoạch tỉ mỉ, từng việc từng việc xảy đến với anh sao mà khớp từng giờ từng phút.
Rũ mắt, người đàn ông ngửa người ra sau dựa vào trên sofa, hai mắt dần dần trống rỗng.
“Tống Nhiễm, Tống… Nhiễm.” Anh nhẹ nhàng nỉ non, sau đó bật cười.
Trong lúc nhất thời, trong đầu anh nhớ lại rất nhiều chuyện.
Vốn dĩ, với hoàn cảnh gia đình của bản thân, anh có thể thuận lợi tốt nghiệp đại học cũng đã xem là may mắn rồi, còn Maldives thì anh không dám nghĩ tới.
Cho nên từ trước đến nay anh cũng chưa từng có suy nghĩ đó, vẫn chỉ sống cuộc sống giản đơn, từ nhà đến trường, đến thư viện rồi về nhà.
Trong lòng anh cũng có những mộng tưởng màu hồng về công bằng xã hội, mãi cho đến một lần, khi anh đến thư viện sớm giữ chỗ thì bị một sinh viên con nhà giàu gây sự, đánh anh chảy máu, xương mày sưng vù, vậy mà nhà trường không đòi lại công bằng cho anh, vì nhà cậu ta có thế lực, nhà trường không dám đắc tội.
Tiền thuốc chữa trị anh phải tự bỏ tiền túi, sau này tiết kiệm tiền ăn ba tháng mới bù lại được.
Khi đó anh mới bừng tỉnh hiểu ra một việc, giữa người với người từ khi sinh ra đã có chênh lệch, có đôi khi rất khó có thể dựa vào những cố gắng sau này để đền bù.
Về sau, khi gặp mấy đám con nhà giàu ở thư viện, anh đều chọn tránh mặt cho lành.
Anh sống vô cùng cô đơn và cố chấp, bên cạnh hầu như không có người bạn nào.
Khi sắp tốt nghiệp, anh chạy ngược chạy xuôi vì tìm việc làm, mà cùng thời gian đó, trong nước đang tuyển chọn người tình nguyện tham dự cuộc thi thuyền buồm quốc tế.
Một trong số người giành được suất tham dự là bạn cùng phòng kí túc với anh, lại càng trùng hợp là người bạn cùng phòng kia không bao lâu sau thì gặp tai nạn phải phẫu thuật, nên đã bảo anh tham dự thay.
Cũng sau lần đó, anh đi cùng với nhân viên y tế, gặp được Tống Nhiễm rơi xuống nước hôn Lần gặp mặt ngày hôm đó đúng là để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc.