Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 228: Em không nên quá đáng
Giật giật bàn tay đang bị nắm chặt ra, Triệu Mịch Thanh nghiêng đầu nhìn về phía cô, nhướng mày nói: “Còn không thoải mái?”
Tống Nhiễm là vô tội, hơn nữa cô ấy còn đã từng giúp mình.
Ánh mắt của Lương Hạnh nhìn về phía Tống Nhiễm, ám chỉ kêu anh thả người ra.
Thật sự không ngờ đến là Triệu Mịch Thanh làm như không nhìn thấy, ngược lại còn nhỏ giọng nói: “Đến bệnh viện trước đi, nếu không thì tôi cũng không yên lòng đâu.”
“Anh..." Lương Hạnh nhịn không được mà thốt ra một tiếng.
Tống Nhiễm đánh gãy lời của cô, giọng nói lạnh lùng, biểu cảm lạnh nhạt không hề có sự sợ hãi như bị xem là con tin, khóe môi khẽ mở ra tạo thành một vòng cung hoàn mỹ: “Cô Lương, để tôi đi với các người đi.”
Lương Hạnh cảm thấy giữa Tống Nhiễm và Thượng Điền chắc chắn có cái gì đó, quay đầu lại nhìn người đàn ông ở bên cạnh một chút, bộ dạng anh tuấn trầm ổn dường như chỉ là một người đứng xem.
Ánh mắt của Thượng Điền như muốn phun ra lửa nhìn về phía Tống Nhiễm, gầm nhẹ một tiếng: “Em không nên quá đáng!”
Nụ cười của Tống Nhiễm cực kỳ nhẹ nhàng, trong đôi mắt xinh đẹp không mang theo một chút tình cảm nào: “Đơn thỏa thuận ly hôn bây giờ cũng đã được đưa đến bàn làm việc của anh rồi, từ nay về sau anh là anh, tôi là tôi.”
Lương Hạnh đi đến giữa còn đang quay đầu lại nhìn, bị Triệu Mịch Thanh kéo một phát vào trong ngực.
“Đừng nhìn nữa, tò mò sẽ hại chết con mèo, em chưa nghe nói à?” Nụ cười của Triệu Mịch Thanh cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng mà lại chạm tới khóe mắt.
Mà Triệu Mịch Thanh không biết rằng Lương Hạnh cứ luôn nhớ mãi không quên bóng dáng đã từng xuất hiện cùng với Tống Nhiễm, lúc đi làm lại nhìn thấy Mục Điệp, cô cứ luôn cảm thấy nơi nào đó có chút kỳ quái.
...
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
Triệu Mịch Thanh mở một xấp tài liệu do Lưu Nam đưa qua, lật từng tờ từng tờ, ở bên trong đôi mắt của anh dâng lên một sự tàn nhẫn.
Lưu Nam cẩn thận mở miệng nói: “Gần đây nhà họ Phó đã làm rất nhiều chuyện âm thầm, trực tiếp hay gián tiếp gì đều có liên quan đến bản án của Hàn Dương, phần tài liệu đưa cho cô Phó hình như là có tác dụng, chỉ sợ là trong tay của Hàn Dương đang nắm điểm yếu của bọn họ, để bọn họ không thể không ra sức cứu giúp.”
Tay của anh bỗng nhiên lại dừng ở một nơi nào đó, đôi môi mỏng khép hờ.
Lưu Nam chờ đợi mệnh lệnh của anh.
“Trước tiên đừng đụng vào Doanh Tín, những thứ này không giống như là hành động của Quý tổng, xem xem người sau lưng rốt cuộc là ai, gây ra cho nhà họ Phó một vài phiền phức, để cho bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc.”
“Vâng.” Lưu Nam cầm lấy tài liệu xoay người đi ra ngoài lại bị gọi lại.
“Đừng để Lương Hạnh biết chuyện này.”
...
Buổi tối, lúc Lương Hạnh nhận được cuộc gọi của mẹ Triệu cô quả thật hơi kinh ngạc, kêu cô cuối tuần này đến nhà họ Triệu, nói là chuẩn bị một vài bộ quần áo cho trẻ con.
Triệu Mịch Thanh biết rõ tính cách của mẹ mình, bà ấy chỉ là không thích Lương Hạnh làm con dâu, nhưng mà vô cùng hi vọng có thể ôm cháu trai, có lẽ đây là một cơ hội tốt để bà tiếp nhận Lương Hạnh.
Bởi vì mẹ Triệu và bạn đi dâng hương, Lương Hạnh được Triệu Mịch Thanh đón vào trong nhà sớm một ngày.
Lúc ngủ, Triệu Mịch Thanh vẫn luôn ôm Lương Hạnh, Lương Hạnh bị cánh tay của anh đè ép, mặc dù là không nặng bao nhiêu nhưng mà cũng không thoải mái, nhịn không được giật giật. Ngôn Tình Sắc
“Chúng ta làm hòa đi.”
Triệu Mịch Thanh vùi đầu trong hõm vai của cô, đột ngột nói một câu như vậy.
Động tác của Lương Hạnh dừng lại một chút, lại tiếp tục nằm xuống nhìn chằm chằm vào trần nhà ngẩn người.
Làm hòa? Hiện tại bọn họ trông có vẻ rất tốt, không cần phải đối mặt với lúc trước, không có sự quấy rầy của những người khác.
Nhưng mà đến tột cùng là những thứ đó đều không tồn tại hay là do bọn họ lựa chọn không nhìn, Lương Hạnh không dám hỏi chính mình, khoảng thời gian ba năm đó, mình thật sự có thể quên mất được ư?
Huống hồ gì cho đến bây giờ vẫn chưa nghe thấy những gì mà mình muốn nghe từ trong miệng của anh.
Lương Hạnh hắng giọng một cái, đẩy đẩy người ở trên người ra.
“Tôi khát rồi, muốn uống nước.”
Đây là từ chối không cần câu nói nào.
Triệu Mịch Thanh lạnh lùng đứng dậy đi rót nước.
Cô vẫn chưa tin anh.
Sau ngày hôm đó, hai người dường như là lại có thêm một lớp màng mỏng, ngày nào Triệu Mịch Thanh cũng sẽ đến đưa đón cô đi làm như cũ, chăm sóc đúng mực, đều không nhắc đến chuyện ở bên nhau, không cần phải nói đến chuyện kết hôn lại.
Cuối tuần, hai người đến nhà họ Triệu từ sớm, Lương Hạnh cũng tốn tâm tư đặc biệt chuẩn bị quà cáp, không ngờ nghe thấy âm thanh cười vui, bước chân của cô dừng lại.
Mẹ Triệu nhìn thấy cô thì hiếm khi nở một nụ cười nhạt: “Vào trong đi, đứng nhiều mệt mỏi, đối với cô không tốt.”
Người một nhà Phó Tuyết Thảo đều ngồi ở trong vườn hoa, lúc nhìn thấy cô thì hoặc là giễu cợt hoặc là trào phúng, Lương Hạnh cảm thấy mình chính là người không nên xuất hiện nhất.
Ánh mắt của Triệu Mịch Thanh vẫn luôn chăm chú quan sát người đi ở bên cạnh, nhìn thấy sắc mặt của cô dần dần tái nhợt, nụ cười cũng càng ngày càng trở nên miễn cưỡng, nhìn lướt qua mẹ Triệu, anh nhỏ giọng nói: “Mẹ, bây giờ chuyện Lương Hạnh cần làm nhất là tĩnh dưỡng, mẹ mời nhiều người ngoài đến đây như vậy, ồn ào đối với trẻ con cũng không tốt đâu, thôi thì hôm nay các người cứ gặp nhau trước đi, lần sau bọn con lại đến gặp mẹ.”
Mẹ Triệu tức giận muốn chết đi được: “Đứng lại đó!”
Triệu Mịch Thanh mắt điếc tai ngơ nắm tay Lương Hạnh đi ra ngoài.
Phó Tuyết Thảo nhanh chóng đứng dậy đuổi kịp Lương Hạnh, một bộ dạng lã chã chực chờ muốn khóc, vừa vô tội vừa đáng thương: “Cô Lương, tôi không phải là cố ý đâu, lúc đầu tôi cho rằng có nhiều người thì sẽ vui hơn, không ngờ đến sẽ làm phiền đến cô. Nếu không thì... Nể tình bác gái, cô cứ ở đây một lát đi, quả thật là bác gái đã tốn không ít tâm tư để chuẩn bị.”
Lời nói này, nếu như mà bây giờ cô đi thì chính là không cho mẹ Triệu thể diện, rõ ràng là Triệu Mịch Thanh lôi kéo cô đi, hiện tại lại đẩy trách nhiệm lên trên người của cô.
Mẹ Triệu cũng hiếm khi có tâm thái buông lỏng: “Ở lại một lát nữa đi, tôi vẫn có lời muốn nói với cô, sinh con cũng không dễ dàng như vậy.”
Lông mày của Triệu Mịch Thanh đều không nhíu lại một cái, chỉ miễn cưỡng nói với cô ta hai chữ: “Tránh ra.”
Cho dù da mặt của Phó Tuyết Thảo có dày thì cũng cảm thấy nhục nhã, nhưng trừ việc nhẫn nhịn ra thì cũng không còn cách nào khác.