Mục lục
Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 631


Khi bóng xe từ từ biến mất trước mặt, Triệu Mịch Thanh mới chậm rãi cụp mắt, quay người đi vài bước tới trước chiếc xe thương vụ, đợi cửa xe mở ra rồi nhấc chân bước lên xe.


Lúc này anh đã sớm khôi phục lại thần thái lạnh lùng, không đợi anh mở miệng, Lưu Nam đã báo cáo tình hình một cách lưu loát.


“Bây giờ tất cả các thành viên trong hội đồng quản trị đã đến, chỉ chờ người bên thủ đô đến nữa thôi, có lẽ tổng giám đốc Thượng Điền sẽ tự mình đến, chừng nào công chứng viên xác minh rằng số cổ phần trong tay anh ta là chính xác, thì kế hoạch mua lại sẽ lên thớt.”


Nói tới đây, giữa hai hàng chân mày của Lưu Nam trở nên u ám, anh ta quan sát sắc mặt của Triệu Mịch Thanh qua kính chiếu hậu, cố gắng tìm ra một vài thông tin có thể khiến mình an tâm.


Nhưng dọc theo đường đi, Triệu Mịch Thanh vẫn luôn im lìm đến đáng sợ.


Mãi cho đến khi xe chậm rãi chạy về phía con đường chính cuối cùng gần tòa nhà Long Đằng, anh mới dời tầm mắt khỏi cửa sổ, thờ ơ hỏi một câu: “Thái độ của các vị giám đốc bây giờ như thế nào?”


Lưu Nam khịt mũi: “Một vài người có thâm niên do giám đốc Mạc dẫn đầu đều tán thành chuyện sáp nhập Long Đằng vào dưới trướng của Phong Thụy, họ nói rằng điều này có lợi cho sự phát triển lâu dài của công ty, hơn nữa theo tôi biết, họ đã tích cực vận động hành lang trong thời gian này với ý đồ thuyết phục các giám đốc mới vốn là những người không quan tâm đến vấn đề này.”


Cuối cùng, anh ta cũng để lộ sự lo lắng: “Tổng giám đốc Triệu, tôi thấy tình hình hiện tại rất không ổn.”


Chiếc xe chậm rãi đổ lại dưới tầng của toà nhà, Triệu Mịch Thanh mở cửa bước xuống, sau khi đứng vững anh bình tĩnh cài lại cúc áo của mình rồi mới sải bước đi về phía cửa.


Nửa năm rồi anh mới lại bước chân qua cửa của toà nhà này, lòng anh là một mảnh yên lặng và quạnh quẽ.


Đã không còn là Long Đằng của Triệu Mịch Thanh nữa, công việc kinh doanh trong sáu tháng qua hầu như vẫn giữ nguyên vị trí, rất nhiều vấn đề trước đây không được tận lực xử lý đều bị phanh phui trong khoảng thời gian này, thế cho nên nội bộ các giám đốc đều loạn hết cả lên, các phòng ban lớn của công ty cũng rối nùi.


Nhưng tất cả những điều này nhìn chung đều nằm trong dự đoán của Triệu Mịch Thanh.


Chẳng hạn, có một số giám đốc vốn có ý đồ từ lâu, sau khi anh đi mới dám phô bày hoàn toàn bản chất của mình, trong khoảng thời gian đẩy mạnh hoạt động này, không có lý do gì phải chấp nhận gợi ý của Thượng Điền.


Nghĩ đến đây, anh bất giác nhếch mép: “Thượng Điền, có một số việc đã đến lúc chấm dứt rồi.”


Long Đằng từng phát triển đến mức bế tắc, muốn thanh trừ nội bộ nhất định phải chấp nhận chịu đau thấu xương, mà nếu Thượng Điền có lòng ra tay giúp đỡ thì hà cớ gì không chịu nhận lấy ân huệ này.


Trước khi bước vào thang máy, vẻ mặt dần dần thoải mái của Triệu Mịch Thanh khiến Lưu Nam bên cạnh thầm thở phào nhẹ nhõm, anh ta đi theo phía sau, cũng chỉ khi đi theo Triệu Mịch Thanh, anh ta mới có thể có những bước đi chắc chắn và kiên định như vậy.


Thang máy chạy lên tầng cao nhất, khoảnh khắc mở cửa phòng họp ra, các giám đốc đang ngồi thảo luận với nhau đều bị thu hút ánh nhìn về phía cửa, vừa ngó ra cửa xong họ bất giác nhìn nhau.


Một số thì bối rối còn một số thì bị sốc.


Triệu Mịch Thanh bình tĩnh mỉm cười, bước tới ngồi vào vị trí chủ tịch hội đồng, cho đến khi giám đốc Mạc nhướng mày nhàn nhạt nhắc nhở: “Cháu Triệu, hôm nay là cuộc họp nội bộ của hội đồng quản trị chúng ta, ở đây sợ là không có chỗ cho cháu rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK