Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 400: Trên đời này chỉ có một mình anh triệu là như vậy
Buổi chiều, Triệu Mịch Thanh đón Lương Hạnh xuất viện.
Hai người ngồi ở trong xe im lặng trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Triệu Mịch Thanh chòm người tới thắt dây an toàn cho Lương Hạnh, thuận thế rờ lên cái trán của cô, một giây sau liền bị ngón tay của cô nắm lại.
“Sao vậy?” Sắc mặt của anh cứng đờ, phát giác ra cái gì đó.
Lương Hạnh miễn cưỡng cười một tiếng, trong đầu lại xuất hiện cuộc nói chuyện lúc nãy với Châu La La ở trong phòng bệnh.
“Nói chia tay cũng chỉ là vì thăm dò mà thôi, muốn biết thái độ của anh ấy, đời này của Châu La La tớ gặp anh Hoắc xem như phải nhận mệnh rồi.” Trên gương mặt của cô không có màu máu, nhưng mà trong ánh mắt lại đang đắm chìm vào trong hồi ức, lại mang theo một nụ cười bình thản: “Cho dù biết là đi trên con đường này sẽ nhận hết những lời phỉ nhổ, chỉ cần anh ấy không từ bỏ, tớ chắc chắn sẽ chạy không thoát.”
Cô lại cười, trong ánh mắt nhìn về phía Lương Hạnh tràn đầy cảm xúc hâm mộ không thể che giấu được: “Biết tại sao cậu lại có thể tách ra với Triệu Mịch Thanh không? Là bởi vì anh ta là người đàn ông tốt hiếm có trên đời này, anh ta không ích kỷ trong chuyện tình yêu, anh ta đủ hiểu và đồng thời tôn trọng cảm nhận của cậu, vì cậu mà tình nguyện để bản thân mình phải chịu đựng đau đớn và tra tấn. Anh Hoắc thì không giống như vậy, anh ấy không đồng ý chia tay tớ là bởi vì tôn sùng ý nguyện của mình, tự cho là yêu rất sâu không có cách nào dứt bỏ được, cho nên dùng tình yêu làm cái cớ để cột tớ ở bên người.”
“Mịch Thanh, một năm qua anh sống như thế nào?” Thoát ra khỏi suy nghĩ lộn xộn, cô nắm lấy tay của anh dán sát lên gương mặt mình, tinh tế vuốt ve, cô muốn cảm nhận phần tồn tại này.
Cả hai nhìn nhau một lúc, trong đôi mắt của Lương Hạnh dần dần ẩm ướt, khóe môi lại mang theo một nụ cười dịu dàng.
Trong nháy mắt trái tim của Triệu Mịch Thanh liền đắm chìm vào trong ánh mắt lưu luyến dịu dàng của cô không có cách nào tự kiềm chế được, yết hầu chua chát nói ra ba chữ: “Cũng không tốt.”
Bởi vì nỗi nhớ tận xương tủy kiểu gì cũng sẽ thừa dịp lúc anh đang lơ là mà xâm nhập vào nội tạng, anh chờ sau khi lý trí của anh khôi phục lại, anh lại phải cố gắng kiềm chế tất cả các loại cảm xúc, giả vờ như lạnh lùng vô tình dùng công việc cả ngày lẫn đêm để lấp đầy những kẻ hở bất cứ lúc nào cũng có thể xâm lấn, cuối cùng anh đã trở thành một cái máy làm việc khó hiểu ở trong mắt của mọi người.
Anh sống cũng không tốt, cũng đã kiềm chế một năm, không bao giờ dùng cồn để làm tê liệt mình, thỉnh thoảng hút thuốc làm dịu đi cơn mệt mỏi. Lúc quan sát cả thành phố Tấn Thành, anh biết là người mình yêu nhất không có ở nơi đó, cho nên đối với tất cả anh đều không có tình cảm.
Nước mắt của Lương Hạnh lăn xuống: “Em xin lỗi, em cũng vậy.”
Cô quá ích kỷ, mặc dù cô yêu Triệu Mịch Thanh tha thiết nhưng mà trước tình thân, cô vẫn không thể tránh khỏi coi thứ thuộc về tình yêu của Triệu Mịch Thanh đến cuối cùng.
“Hạnh, chúng ta...” Năm ngón tay của Triệu Mịch Thanh hòa vào trong sợi tóc đằng sau ót của Lương Hạnh, thâm tình nhìn cô, lời nói đến bên miệng lại bỗng nhiên nhớ đến lời hứa hẹn đối với mẹ Lương lúc trước, thế là lại nuốt trở vào.
Lương Hạnh nhận ra cái gì đó, thấp giọng "ừm" một tiếng, im lặng chờ đợi anh nói tiếp.
Đợi cả nửa ngày, anh cười một tiếng, lúc nói chuyện thì lại chuyển đổi đề tài: “Ở bên phía anh Hoắc chắc là bị người cố ý sử dụng thủ đoạn, anh ta đồng ý là sẽ nhanh chóng di chuyển công việc ở Kinh Đô về đến Nam Thành, còn Châu La La thì chắc cần em phải khuyên bảo.”
Chủ đề không tiếp tục phát triển theo phương hướng Lương Hạnh hi vọng, cô hơi giật mình, cả nửa ngày mới bình phục lại, "ừm" một tiếng rồi sau đó không khỏi chất vấn: “Anh xác định anh Hoắc đáng giá à?”
Triệu Mịch Thanh rũ mắt xuống, yên lặng nói ra hai chữ: “Đáng giá.”
Lương Hạnh không tin Hoắc Khải Nguyên, nhưng mà cô tin tưởng Triệu Mịch Thanh, nghe thấy câu trả lời như vậy, trong lòng không khỏi hơi thả lỏng một chút.
“Em biết rồi.” Cô lơ đãng lên tiếng nói, lại đột nhiên như nhớ tới cái gì đó, ánh mắt nhíu chặt lại: “Còn có một chuyện nữa..."
Đôi mắt của Triệu Mịch Thanh âm trầm nhìn thấy biểu cảm ngưng trọng của cô, không khỏi cũng nhíu mày: “Chuyện gì vậy?”
“Em nghi ngờ Tống Nhiễm không phải bị mắc bệnh trầm cảm đâu.” Cô nín thở chụp lấy sợi dây an toàn ở trong tay: “Trước đó ở Kinh Đô vô tình nhặt được bình thuốc của cô ta, trên bình thuốc chú thích rõ là Wellbutrin, thuốc ở bên trong đã được mang đi kiểm nghiệm đưa ra kết quả không giống.”
Triệu Mịch Thanh nhìn xung quanh một chút, tiếp theo đó lại chậm rãi khởi động xe, động cơ vang lên xe tiến vào dòng xe cộ, anh nặng nề mở miệng nói: “Kết quả là cái gì?”
“Là Clonidine, hoặc là Tống Nhiễm có căn bệnh cao huyết áp, hoặc là...” Cô nhìn Triệu Mịch Thanh ở bên cạnh, hai tay của người đàn ông đang nắm lấy tay lái, lái xe cực kỳ ổn định, cảm xúc cũng rất bình tĩnh.
Cô không tiếp tục nói hết câu nói của mình, tất nhiên anh cũng ăn ý hiểu được ý của cô, trả lời một câu: “Anh biết rồi.”
Lời nói của Triệu Mịch Thanh đã chứng minh cho một vài suy đoán vẫn còn chưa được khẳng định ở trong lòng của anh, lúc này cảm xúc tích tụ dưới đáy lòng đã buông lỏng hơn mấy phần, bất giác cong môi quay đầu nhìn chằm chằm vào gương mặt sáng sủa của người phụ nữ.
Lương Hạnh nhận thấy ánh mắt của anh, cô lập tức có chút bất an, chỉ chỉ ra phía trước: “Anh có thể chuyên tâm lái xe được không vậy?”
Triệu Mịch Thanh nghe vậy, anh lại chuyển tầm mắt trở về, đồng thời đốt ngón tay đang cầm tay lái cũng nắm thật chặt, ý cười sâu hơn mấy phần: “Em thông minh như vậy sẽ làm cho anh cảm thấy bất an.”
Lương Hạnh không hiểu ý tứ trong lời nói của anh: “Bất an cái gì?”
“Người phụ nữ thông minh đối với một vài người đàn ông mà nói có một sức quyến rũ chí mạng.” Anh nói một cách thẳng thắn, đồng thời lông mày cũng cau chặt lại mấy phần: “Anh lo lắng chắc chắn là có người nào đó có cùng mắt nhìn với anh.”
Lương Hạnh kịp phản ứng, bỗng nhiên lại nhịn không được mà nở một nụ cười: “Đáng tiếc là trên đời này chỉ có một mình anh Triệu mà thôi.”
Lời này vừa mới nói ra, hai người nhìn thoáng qua nhau, cả hai đều bật cười.
Bởi vì để ý đến mẹ Lương, Triệu Mịch Thanh chỉ đưa Lương Hạnh đến dưới lầu, hai người cũng ăn ý không nói gì thêm, chào hỏi đơn giản rồi sau đó liền tách ra.
Đi thang máy lên trên lầu, vừa mới mở cửa liền nghe thấy tiếng khóc to rõ của con nít, lọt vào trong tầm mắt chính là mẹ Lương tay chân bận rộn chạy quanh trong phòng khách, bảo mẫu thì đang dỗ dành cho An Khê và An Ngôn, hai đứa nhỏ vô cùng ăn ý mở to mắt nhìn Hoắc Giác đang gào khóc, dường như vô cùng không hiểu được loại hành vi của sinh vật ngoại lai này.
Lương Hạnh đổi giày ở trước cửa, bởi vì kiêng kỵ bản thân vừa mới bị sốt nên cũng không dám đi đến quá gần, chỉ có thể đứng nhìn từ phía xa xa, thấy mẹ nhét bình sữa vào trong miệng của đứa nhỏ, thằng bé mới yên tĩnh lại, dùng sức mút lấy sữa, hai chân đập lung tung.
Lương Hạnh nâng trán, nhìn bóng dáng thon dài của mẹ mình, bất giác nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, mẹ vất vả rồi.”
Cô đi đến ôm lấy eo mẹ từ đằng sau, mặt dán lên lưng của bà, nghiêm túc cảm nhận phần tĩnh mịch hiếm khi có được, thân hình của mẹ Lương hơi cứng lại, lập tức nở nụ cười: “Thằng nhóc này cũng thật là đáng thương, mẹ đều đã thấy tin tức hết rồi, con bé La La bây giờ ra sao?”
Thấy chủ đề di chuyển đến đây, Lương Hạnh lên tiếng nói: “Cậu ấy còn tốt, nhưng mà sau khi xuất viện thì con dự định để cậu ấy đến chỗ mình tỉnh dưỡng, chờ đến lúc vết thương lành rồi thì lại trở về.”
Mẹ Lương gật đầu, biểu thị mình đã hiểu, sau đó lại khó xử: “Nhưng mà..."
Lương Hạnh hiểu nỗi lo lắng của bà, đầu lệch qua bả vai của mẹ: “Đúng lúc hai ngày nay con phải đi đến Kinh Đô để công tác, có lẽ là phải nửa tháng, trong khoảng thời gian này cứ để cậu ấy ở phòng của con đi.”
Thấy như vậy, mẹ Lương cũng không nói cái gì nữa, Lương Hạnh thuận thế đứng dậy đi vào trong phòng bếp: “Hôm nay con xin nghỉ, tối nay ăn cái gì đây, để con chuẩn bị.”
Mẹ Lương nghe vậy, ôm lấy đứa bé đi theo sau, hai người chen trong phòng bếp, Lương Hạnh phát giác ra cái gì đó, lông mày hơi nhíu lại nhìn về phía mẹ của mình: “Mẹ, mẹ có chuyện gì cứ nói thẳng đi.”
Mẹ Lương cau mày, dường như không xác định cho lắm, nhưng mà vẫn do dự mở miệng nói: “Cái vị phó tổng Trương ở trong bệnh viện với con mà ngày hôm qua mẹ đã nhìn thấy, mẹ nhìn thấy cậu ta cứ có chút quên mắt, ngày hôm qua suy nghĩ cả một đêm mà cũng không nhớ ra được cái gì hết. Hạnh, con với cậu ta quen nhau như thế nào vậy?”
Lương Hạnh cụp mắt xuống, dường như cũng không đặt lời nói của mẹ ở trong lòng, vừa lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh vừa không quan tâm mà trả lời: “Chính là quan hệ về công việc thôi, không có giao tình gì đâu.”
“Mẹ cảm thấy thằng nhóc này nhìn không tệ, nếu không thì con..."
Lương Hạnh giật mình hiểu ngay, biết là mẹ lại tiếp tục đề cập vấn đề này với mình, không khỏi đưa tay đẩy người ra ngoài: “Ở đây khói dầu không hà, mẹ mang cục cưng đi ra ngoài nghỉ ngơi đi.”