Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 509: Có thiên phú khác
Cả quãng đường, Bé Mèo chớp mắt, rất lo lắng cho tình trạng của Cung Kì.
“Mẹ, tình trạng này của mẹ, chúng ta không thể nuôi Ùng Ục được.”
Cô bé nhìn chiếc lồng để cách ở bên cạnh, Bé Mèo vô cùng ngoan ngoãn sờ lòng bàn tay của cô ta, có hơi lo lắng, nhưng cũng rất trịnh trọng nhắc nhở.
Cung Kì ngồi ở ghế lái phụ của xe taxi, mở cửa sổ ra, đưa mắt về phía cửa sổ đón gió thổi vào, khịt mũi: “Mẹ có cách.”
Khoảng 20 phút sau, cô cả Cung mang mèo và con gái, ấn chuông cửa của một căn biệt thự.
Mở lớn mở ra, Trương Quyền mặc đồ ở nhà đứng ở cửa, cụp mắt yên lặng nhìn cô gái trước mắt.
Bộ dáng phong trần bụi bặm, một tay xách lồng mèo, một tay còn bị cố định, bên cạnh có một cô bé mũi dính bụi.
Cô cả Cung có khi nào nhếch nhác như vậy.
Hoảng hốt nhận lấy chiếc lồng đó, đón người đi vào trong, sau đó nghe thấy tiếng kêu ‘meo ư...’ một trận trong tay, lập tức bị dọa không nhẹ, quay đầu hỏi người đến: “Có nhầm không vậy, không phải là nói cô không thể nuôi mèo hay sao?”
Cung Kì bước vào cửa, cùng Bé Mèo ngã ra sô pha, nghiễm nhiên đã không có sức trả lời, chỉ có thể hơi xua tay.
Trương Quyền sau khi đưa mèo đến lầu thì bê hai ly nước ấm đến, Bé Mèo đứng dậy lịch sự nhận lấy, lại ngọt ngào gọi một tiếng: “Chào chú Quyền.”
Mà cô gái chiếm cứ quá nửa diện tích chiếc sô pha nheo mắt lại, vật vã hơn nửa ngày một cái hắt xì cũng không hắt ra được, có hơi bực bội đưa tay nhận lấy ly nước ấm, ừng ực uống hết, lại tốn cả nửa ngày mới hoàn hồn.
“Được rồi.” Cô ta vén mái tóc rối ra, khôi phục một thân khí thế sạch sẽ lưu loát: “Tìm anh có việc.”
Trương Quyền ngồi trên chiếc sô pha độc lập ở một bên, nhìn cánh tay bị thương của cô ta và khóe mắt nhìn kỹ còn có vết thương như ẩn như hiện: “Bị làm sao, sao không có nghe anh cô nói?”
Bé Mèo cầm ly nước yên lặng nhấp một ngụm nhỏ, thấy thế vội vàng nói: “Mẹ xảy ra tai nạn xe.” ---
Kim Lăng Hỗ Thượng, mỗi năm sẽ có hai cuộc đấu giá từ thiện trong giới tài chính, sau khi Triệu Mịch Thanh dẫn dắt Thượng Đỉnh xuất hiện trên tờ báo kinh tế không lâu, trong mail công ty nhận được thiệp mời của tổ chức từ thiện Hỗ Thượng gửi đến.
Chuyện này vốn muốn sắp xếp anh Hoắc đi, nưng sau khi kết thúc đơn hàng của Sếp Mao, Triệu Mịch Thanh bắt buộc phải thực hiện lời hứa trước của mình, chừa đủ thời gian chuẩn bị thời gian hôn lễ cho đôi vợ chồng này.
“Ông cụ Tống là một trong những người đại diện danh dự sớm nhất của buổi đấu giá từ thiện này, nể mặt của ông ta, lần này cũng là phải đi.” Đối diện với sự chất vấn của Lương Hạnh, Triệu Mịch Thanh ngồi trên sô pha lật sạch không nhanh không chậm đáp lại, đồng thời còn có một lý do quan trọng hơn khiến anh đến đó: “Nơi đó còn có cơ hội kinh doanh.”
Một bên khác ở Kinh Đô, Thượng Điền từ năm đầu tiên sáng lập Phong Thụy thì bắt đầu nhận được thiệp mời của bữa tiệc, mục đích mới đầu giống với Triệu Mịch Thanh, chính là để mở cộng cơ hội kinh doanh và mối quan hệ, trong này mượn quan hệ của ai, tự nhiên không nói cũng rõ.
Mỗi năm, cho dù không có thời gian, anh cũng sẽ xin đại diện tham gia ít nhất một lần, đấu giá một vài thứ mang tính tượng trưng trở về, cái quan trọng trước giờ tự nhiên không phải là những món đồ cổ kia, mà là danh tiếng của Phong Thụy anh ta.
Bữa tiệc từ thiện của Xuân Triều năm nay, Thượng Điền quyết định đích thân tham gia.
Vì vậy người phụ nữ hiện nay đang nằm trong lòng anh ta, một tay cầm bảng vẽ, đang viết viết vẽ vẽ.
Anh ta cúp mắt nhìn đỉnh đầu của cô ta, ngón tay giống như hữu tình hay vô ý lướt qua những lọn tóc đen đó, cuối cùng từ từ di chuyển xuống, sờ dái tai mềm mềm của cô ta.
Cơ thể của cô gái co rúm lại theo bản năng, dựa vào lòng của anh ta, lại khẽ ‘á’ một tiếng.
Thượng Điền cụp mắt, tầm mắt rời trên bảng vẽ trong tay cô ta, tranh hoạt hình rất trẻ con, chỉ là một bút trong đó rõ ràng nặng hơn, rõ ràng rất đột ngột.