Lúc này trong lòng anh vô cùng khẳng định, chắc chắn cô không thể ly hôn với anh được.
Trừ phi anh đồng ý, nếu không đời này người phụ nữ cũng không thể dễ dàng ném anh đi.
Nhưng anh chưa bao giờ ngờ đến, người phụ nữ trước đây luôn nuông chiều anh đã tỉnh ngộ từ lâu rồi, sau khi chút tình cảm mong đợi cuối cùng đều bị xài hết, đối với cô mà nói, anh đã không còn đáng để mềm lòng nữa.
Cho nên bây giờ anh đắc ý cũng chỉ đổi lấy một nụ cười mỉa mai của cô.
“Thượng Điền, anh thật sự cho rằng hai đứa bé kia là của anh sao?”
Trong lúc nói chuyện, cô đã lấy đống giấy tờ đã chuẩn bị sẵn từ trước từ trong túi ra, quăng mạnh lên bàn trà: “Ngại quá, bác sĩ phán đoán tinh trùng của anh không đủ tiêu chuẩn, đã xử lý rồi.”
Thượng Điền co rụt mắt lại, rũ mắt lạnh nhạt liếc nhìn báo cáo kiểm tra được đặt ở mặt trên cùng, sau đó đột nhiễn vỗ bàn đứng lên: “Tống Nhiễm.”
“Từ trước đến nay anh chưa bao giờ để ý đến hai đứa nhỏ, đối với anh mà nói, đây không phải là chuyện tốt sao?”
Người phụ nữ cười khẽ, hai tay tự nhiên đan chéo đặt trước ngực, giống như đang chờ anh nổi điên.
Mà lúc sau, cô lại cười, tùy ý lấy ra một cây bút ghi âm từ trong túi xách ra, đặt lên bàn trà rồi đẩy về phía anh: “Còn có rất nhiều chuyện làm anh ngoài ý muốn, nếu anh không muốn thân bại danh liệt, Tống Nhiễm tôi sẽ chơi với anh đến cùng.”
Nói xong hất nhẹ cằm ra hiệu: “Nghe thử đi.”
Lòng bàn tay Thượng Điền lạnh băng, không biết từ lúc nào trán cũng đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng, thậm chí đầu ngón tay của cánh tay phải đang vươn ra còn đang run nhẹ.
Anh khom lưng cầm bút ghi âm lên, đặt đến bên tai sau đó lại bấm vào nút play.
Chỉ yên lặng chờ đợi vài giây, cô không hề bất ngờ mà nhìn thấy mặt người đàn ông lúc sáng lúc tối, vẻ mặt xuất sắc hỗn loạn giữa sợ hãi và tức giận.
Anh tức giận, đứng lên sau đó quăng mạnh bút ghi âm xuống đất, vỡ tan tành.
“Cô nghe lén tôi?”
Đáy mắt không khống chế được mà nhuộm màu đỏ rực, trán cũng nổi gân xanh, nắm chặt năm ngón tay, cả cơ thể đều đang run rẩy.
Tống Nhiễm xem thấy toàn bộ vẻ mất khống chế của anh, sau đó không nặng không nhẹ mà gật đầu: “Trong tiệc tối bán đấu giá từ thiện hôm đó, tôi vô tình nhặt được đồng hồ của bạn đồng hành nữ anh, tôi tưởng một người ngây thơ như cô Tề có lẽ sẽ không nói cho anh nghe chuyện nhỏ như vậy đúng không?”
Cho nên bắt đầu từ ngày hôm đó, cho đến khi phần lớn các hoạt động của anh và Tề Uyên ở New York, tất cả đều nằm trong sự khống chế của cô.
Tất cả mọi chuyện, không có chuyện nào là ngoài ý muốn của cô cả.
Bầu không khí giằng co giữa hai người dần dần lạnh đi, lúc này Thượng Điền mới nhìn rõ mọi thứ, ánh mắt tối xuống, cong môi quan sát người phụ nữ này từ trên xuống dưới, sau đó đột nhiên bật cười.
Đến giờ khắc cuối cùng mới biết được bản thân ngu xuẩn và vô tri, đây mới là đả kích lớn nhất đối với anh.
Tất cả những chứng cứ Tống Nhiễm nắm giữ được trong tay lúc này cũng đả đủ để đẩy Thượng Điền anh rơi xuống, thậm chí chỉ cần cô muốn, cô còn có thể dùng tội tống tiền đưa anh vào tù.
Cho nên anh mở một bàn tay, đưa về phía cô: “Ly hôn thôi mà, tôi đồng ý.”
Tống Nhiễm nhìn anh, nhìn người đàn ông này hấp hối giãy dụa lần cuối, đáy mắt hiếm khi lộ ra cảm xúc chán ghét. Cô lấy ra một tờ đơn từ trong túi, tùy ý quăng đến trước mặt anh.