Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 257: Cô ta sẽ không xuất hiện trong long đằng nữa
Cô đỡ eo, ngừng cười, vẻ mặt đã trở nên lạnh nhạt, cô vừa liếc mắt đã biết người phụ nữ này tới đây để sinh sự.
Phó Tuyết Thảo nghiến răng, cô ghét nhất là dáng vẻ bình tĩnh này của cô ta, như thể cả thế giới đều vây quanh cô ta.
“Cô lại tới đây làm gì? Là cô tự đề đơn ly hôn, vậy mà giờ lại nhất quyết không chịu buông anh Thanh, cô có còn chút liêm sỉ nào không vậy?”
Khuôn mặt đầy chua ngoa của cô ta, hoàn toàn trái ngược với bộ đồ cao quý ở trên người.
Lương Hạnh cảm thấy mình sắp miễn dịch với người phụ nữ trước mặt rồi, bất luận cô ta nói gì, cô cũng có thể bình tĩnh lắng nghe.
Cô liếc nhìn cô ta sâu xa, rồi cúi đầu khẽ cười: “Ồ, cô thật sự nhọc lòng vì tôi quá, cảm ơn cô.” Cô cố ý nhìn đồng hồ rồi cười nói: “Anh Thanh của cô sắp chở tôi về nhà rồi, nên tôi ra ngoài đợi anh ta trước.”
Phó Tuyết Thảo nổi giận, thấy cô sắp rời đi thì giữ cô lại, cười khẩy: “Cô nghe tôi nói hết đã! Dù cô lừa được anh Thanh, để anh ấy vây quanh cô, thì cô cũng không lừa được mẹ anh ấy đâu! Chỉ cần mẹ anh ấy không chịu chấp nhận cô, thì cô đừng bao giờ mơ tưởng mình sẽ bước vào cửa lớn nhà họ Triệu lần nữa!”
Cô bị hành động của cô ta dọa cho giật mình, vội che bụng lùi về sau, nhưng cổ tay cô như bị kẹp chặt.
“Cô thả tôi ra.” Cô lạnh mặt quát.
Lúc này Phó Tuyết Thảo như người mất trí, chỉ cần câu nào có thể đả kích Lương Hạnh, cô ta đều nói ra hết, rồi cô ta nhìn lướt qua bụng cô, chế giễu: “Chẳng phải cô đang mang thai à, nếu không phải vì đứa trẻ anh ấy sẽ chịu ở bên cô ư? Đúng là người đàn bà đê tiện dựa vào con mình để leo lên.”
“Bốp!”
Tiếng tát này vang vọng khắp đại sảnh, mọi người đều ngạc nhiên nhìn qua đây.
Lương Hạnh dùng hết sức lực để tát, tát xong tay cô cũng hơi tê dại, vẻ mặt cũng hơi thất thần.
Ai bảo cô ta không biết lựa lời mà nói chọt trúng tim đen của cô.
Phó Tuyết Thảo nghiêng đầu qua một bên, sửng sốt một lát mới từ từ quay đầu lại, vẻ mặt cũng trở nên hung tợn, hai mắt đỏ ửng.
Trong lòng cô ta cả kinh, ra sức nắm chặt cổ tay Lương Hạnh, cô bị cô ta nắm chặt đến mức ngay cả xương cũng thấy đau.
Thấy bàn tay còn lại của cô ta sắp rơi xuống mặt mình, cô đã sẵn sàng đón nhận.
Nhưng cô không thể bị cô ta đánh tiếp, vì như vậy cô sẽ chịu thiệt.
“Ngừng tay!” Đúng lúc này, một giọng nam trầm thấp phát ra từ phía thang máy, nhưng rất có sức chấn động.
Nhưng Phó Tuyết Thảo vẫn không quan tâm, mà nở nụ cười quỷ dị, rồi buông tay ra, hạ cánh tay đang giơ cao của mình xuống.
Cuối cùng Phó Tuyết Thảo vẫn chưa tát trúng cô, bằng không với dáng vẻ này của cô ta, e là sẽ tát bay cô mất.
Mặt Triệu Mịch Thanh đen như đít nồi, một giây sau anh đã vung tay lên, tát cô ta ngã nhào xuống đất.
“Cô chán sống rồi à?” Anh trầm giọng quát, rồi nói với Nghiêm Minh: “Cậu mau đuổi người phụ nữ này ra ngoài đi!”
Phó Tuyết Thảo quay đầu ôm mặt, vừa giận vừa tủi thân, nhìn chằm chằm anh: “Là do cô ta đánh em trước! Anh không nhìn thấy à?”
Lương Hạnh vô cảm, không hề có ý định giải thích.
Anh lạnh lùng liếc nhìn Nghiêm Minh: “Cậu không nghe thấy tôi nói gì à?”
Một giây sau, Nghiêm Minh dứt khoát kéo Phó Tuyết Thảo đứng dậy, rồi xách ra ngoài mặc kệ sự giãy giụa của cô ta.
Mấy nhân viên đứng xem náo nhiệt xung quanh biết đã tới hồi kết rồi, nên nhân lúc tổng giám đốc nhà mình không chú ý, vội vàng giải tán hết.
Anh cụp mắt nhìn cổ tay cô, thấy chỗ đó đã bấm tím thì khẽ nhíu đôi mày rậm.
“Để anh đưa em về.” Anh nắm tay cô nói.
Lương Hạnh vẫn không nhúc nhích, lạnh lùng nói: “Anh biết tại sao tôi đánh cô ta không?”
Triệu Mịch Thanh nhíu mày, một lúc sau mới lên tiếng: “Tất nhiên là do cô ta đã nói ra những lời không nên nói, làm những chuyện không nên làm.”
Lương Hạnh không khỏi bật cười, mấy người xung quanh cực kỳ hâm mộ khi thấy cô có đàn ông như vậy ở bên cạnh che chở.
Nhưng trong lòng cô lại không khỏi chua xót.
Cô khẽ hất tay anh ra, rồi hờ hững xoay người: “Chúng ta đi thôi.”
Anh vẫn đứng đó, trầm tư một lúc, rồi mới nhấc chân đuổi theo.
“Sau này cô ta sẽ không xuất hiện ở Long Đằng nữa.” Câu nói này vừa giống như lời hứa, lại vừa giống như lời xin lỗi.
Vì anh không bảo vệ cô tốt nên anh phải xin lỗi.
Lương Hạnh như không để tâm đến chuyện này, chỉ thuận miệng đáp ‘ừm’ với anh.
Người phụ nữ đó đã không còn quan trọng nữa rồi, thật ra cô ta còn hiểu rõ mọi chuyện cô, nói câu nào cũng trúng điểm yếu của cô.
Còn cô thì sao? Phần lớn các tình huống đều chọn cách phớt lờ, tham lam yên tĩnh trong phút chốc, không dám truy cứu xem rốt cuộc người đàn ông bên cạnh đang nghĩ gì.
Cô không khỏi bật cười, anh cẩn trọng kiềm chế như thế, sao có thể để cho người khác nhìn thấu chứ.
“Anh đưa tôi đến trường Xuyên Chi đi, sắp tan học rồi, tôi sẽ ngồi đó đợi một lát rồi bắt taxi dẫn con bế về.” Vẻ mặt cô hơi lười biếng, không thể lấy lại tinh thần.
Anh không đáp lại ngay, mà mở cửa xe giúp cô ngồi vào đó, đến khi anh ngồi vào ghế lái mới nói: “Em không cần bắt taxi đâu, để tôi bảo Nghiêm Minh chở hai người về.”
“Không cần đâu, Lưu Nam xin nghỉ phép, nên chắc chắn anh ta đang rất bận, chút chuyện nhỏ này không cần làm phiền anh ta đâu.”
Anh im lặng, liếc nhìn gò má của cô, rồi không nói gì nữa.
...
Hai ngày tới cô không làm việc gì khác ngoài việc chăm sóc cho Xuyên Chi, rất nhanh Quý tổng đã gọi tới bảo cô tới Doanh Tín một chuyến.
Quý tổng đẩy mấy tấm danh thiếp tới trước mặt cô.
“Đây là người phụ trách các tạp chí có liên quan, tôi đã liên lạc với họ rồi, cô sẽ lấy danh nghĩa nhân viên được Doanh Tín cử đi phụ trách điều tra, rồi tự cô nắm bắt tình hình cụ thể.”
Lương Hạnh mỉm cười nhận lấy: “Đúng là Quý tổng đứng ra làm việc có khác, tôi sẽ suy nghĩ đến Doanh Tín.”
“Ừm.” Quý tổng gật đầu, ngẫm nghĩ một lát, rồi lại cười hỏi: “Tại sao cô không nhờ tổng giám đốc Triệu giúp cô? Với năng lực của cậu ấy, nói không chừng có thể giúp cô bắt thẳng người luôn.”
Lương Hạnh không hề biến sắc, chỉ hơi ngước mắt lên, dời khỏi tấm danh thiếp, rồi cười chế giễu: “Phụ nữ đã ly hôn rồi thì không thể tùy hứng như thế được.”
Quý tổng nhướng mày, đăm chiêu nhìn bóng lưng rời đi của cô, rồi gọi cho Triệu Mịch Thanh.
Anh đang ngồi trước bàn làm việc, tay cầm bút máy màu đen tuyền có giá không hề nhỏ chơi đùa.
“Cô ấy thật sự nói thế à?”
Quý tổng cười đáp: “Tôi đâu dám lừa gạt cậu chứ?”
Anh khẽ cười, rồi rũ mắt xuống, không nhìn ra được cảm xúc gì: “Tôi biết rồi, ông cứ tiếp tục theo dõi đi, chuyện còn lại tôi sẽ tự sắp xếp.”
“Được.”
Anh đặt điện thoại xuống bàn, vẻ mặt hơi tâm trạng, rốt cuộc anh phải làm thế nào mới có thể khiến cô chấp nhận anh?
Lương Hạnh nhanh chóng đi tìm mấy nhà tạp chí, tất cả đều là tạp chí lá cải, luôn chào đón các tin tức nóng hổi, một là bọn họ bỏ tiền ra mua hoặc tự cử phóng viên đi chụp, vì vậy mới có quy luật bất thành văn: Không được tiết lộ đời tư của người cung cấp tin tức.
Nên lúc Lương Hạnh đi tới đó, đối phương không muốn nói cho cô biết, nhưng do cô đại diện cho Doanh Tín tới đây, do đó nếu bọn họ không cung cấp tin tức là bịa đặt, cũng có thể khởi kiện bọn họ, đối với mấy tạp chí nhỏ thì việc ra quan tòa là chuyện rất rắc rối, nên họ đành phải khai hết ra.
“Là do một phóng viên bình thường mang tới, chúng tôi vốn không muốn tiếp nhận, vì mọi người đâu biết cô gái đó là ai, nên sẽ không bán được, nhưng đến khi chúng tôi liên lạc với tổng giám đốc Long Đằng thì chuyện này đã chuyển hướng khác, sau đó chúng tôi mới biết mấy tạp chí khác cũng bùng nổ tin tức rồi.”
Tổng biên tập tạp chí này đeo cặp mắt kính dày cộm, vẻ mặt uể oải, như mới đi nằm vùng về, anh ta dụi mắt, nhìn chằm chằm Lương Hạnh, rồi nghi ngờ: “Nếu tôi nhớ không lầm, cô gái đó cũng khá giống cô, nước da trắng trẻo...”
Lúc Lương Hạnh tới đây đã cố ý xõa tóc xuống, cộng thêm gần đây mặt cô đã tròn hơn rất nhiều, nên không giống với chính mình trong tấm ảnh.