Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 315: Đi ra ngoài hóng gió
Người đàn ông sững sờ, sau đó lại nở nụ cười: “Em có thể kêu đau hộ tôi, tôi nghe xong sẽ không đau nữa.”
Lương Hạnh giật khóe mắt, không biết anh nghĩ theo logic gì.
“Bị thương thế này rồi mà miệng mồm còn ngứa đòn đến thế!” Lương Hạnh lạnh nhạt nhìn anh, lơ đãng nói.
Một lúc lâu sau mới băng bó xong, cả người trên đều là băng gạc, người đàn ông vô cùng mất tự nhiên, hai hàng lông mày như điêu khắc còn nhíu chặt hơn cả lúc bị thương.
Quần áo không mặc được nữa, bác sĩ tốt bụng đưa cho anh một bộ quần áo sạch sẽ của anh ta, nhưng anh lại không nhận.
Lương Hạnh dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là anh đang chê đồ của người ta.
Cười nói: “Có lẽ là cảm thấy khó chịu, anh đưa quần áo cho tôi đi, lát nữa tôi mặc cho anh ấy.”
Bác sĩ không nói thêm gì gọi bệnh nhân tiếp theo.
Triệu Mịch Thanh nhìn cái áo sơ mi sọc xanh trắng bị giặt đến phai màu trong tay cô, nghiêng đầu sang một bên, mất tự nhiên nói: “Nghiêm Minh sắp đến rồi.”
Lương Hạnh cúi đầu dùng một bàn tay gấp quần áo lại, cho dù thế nào thì đây cũng là ý tốt của người ta.
Mười phút sau anh mặc một bộ vest đặt may riêng mới tinh, nhưng vẫn nhìn thấy băng vải ở bên trong, có hơi mất tự nhiên.
Lương Hạnh bị đẩy về phòng bệnh, sau khi sắp xếp xong mới hỏi anh: “Em mới là người đập bình hoa, sao lại nói thành anh rồi? Phó Tuyết Thảo bị thương nặng lắm sao?”
Nếu nghiêm túc điều tra thì chắc chắn sẽ biết được cô mới là người lấy bình hoa, không giấu được.
Người đàn ông rót ly nước, dùng tay trái đưa cho cô.
“Nếu em nhận thì chưa chắc được tính là phòng vệ chính đáng, còn gặp rất nhiều phiền phức, bây giờ em không tiện giải quyết mấy chuyện đó.”
Giải thích như vậy cũng hợp lý, nhưng anh lại không trả lời chuyện của Phó Tuyết Thảo.
“Đã có tin tức gì của mẹ anh và Phó Tuyết Thảo chưa?” Lúc nãy anh có nhận một cuộc điện thoại, nhưng lại không nghe máy trước mặt cô.
“Không sao, Phó Tuyết Thảo chỉ bị thương nhẹ, đừng lo.” Anh thấy cô đã uống hơn nữa ly nước, sau khi nhận lấy ly nước của cô thì hạ giường thấp xuống, nói tiếp: “Em ngủ tí đi, tôi đi qua đó xem thử.”
Lương Hạnh thấy nãy giờ anh không có điều gì khác thường, cũng hơi yên tâm, lúc nãy trải qua nhiều chuyện như vậy, tinh thần thả lỏng lại, vừa nhắm mắt là cơn buồn ngủ ập đếm.
Triệu Mịch Thanh chờ nhịp thở của cô đều đều rồi mới ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lưu Nam đang đứng ở cửa trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt vội vàng.
Anh không nói gì chỉ đi về phía hành lang thêm một đoạn xa rồi mới ngừng lại.
Triệu Mịch Thanh trầm giọng hỏi: “Sao rồi?”
“Bà cụ đã tỉnh, Phó Tuyết Thảo còn đang hôn mê, bác sĩ nói không biết khi nào mới có thể tỉnh lại, hơn nữa... cũng không chắc là có thể tỉnh lại hay không.” Lưu Nam nhíu mày nhíu mặt.
“Bên đồn cảnh sát thì thế nào?” Người đàn ông không lộ cảm xúc gì, hỏi tiếp.
“Nghiêm Minh đã qua đó, chắc là không có vấn đề gì, nhưng mà.” Lưu Nam do dự, cẩn thận nhìn anh nói: “Nếu đẩy tất cả mọi chuyện lên người anh thì chắc chắn sẽ không giấu được giới báo chí, đến lúc đó nếu có người đổ dầu vào lửa, lan truyền rộng rãi ra bên ngoài thì sẽ... có ảnh hưởng không thể dự đoán trước đối với Long Đằng.
Tổng giám đốc Long Đằng đánh người ta hôn mê bất tỉnh, nếu không may thì thậm chí có thể bị thương nặng dẫn đến tử vong, cho dù chuyện này vô tội đến mức nào, nhưng nếu có người tìm hiểu kỹ càng thì chắc chắn sẽ tìm ra vô số điểm để mắng chửi.
Mặt người đàn ông vô cùng nặng nề, một lúc lâu sau đột nhiên quay sang hỏi anh: “Cậu còn cách nào tốt hơn sao?”
Lưu Nam sửng sốt.
Anh chắc chắn sẽ không dàm nói để Lương Hạnh chịu trách nhiệm, nếu không anh sẽ xui xẻo trước khi Long Đằng gặp phiền phức.
“Không... không có.”
Triệu Mịch Thanh không chút chán nản quay đầu lại, đứng yên lặng một lúc, quay đầu nhìn phòng bệnh rồi nhấc chân rời đi.
Sau khi lên xe, ra lệnh cho Lưu Nam: “Đi nhà họ Tề.”
Lưu Nam nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, người đàn ông hơi tỏa ra khí thế mạnh mẽ ra ngoài, khi Lương Hạnh không có mặt thì từ rất xa đã có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo này, chỉ sợ người nhà họ Tề sắp gặp nạn rồi.
Nửa tiếng sau Triệu Mịch Thanh gặp được mẹ Tề.
“Mịch Thanh! Lúc nãy nghe nói cậu gặp chuyện ở bệnh viện, Hàm đã vội vàng chạy đến! Cậu có gặp con bé không?” Vừa đến cửa mẹ Tề đã chạy ra đón.
Mặt Triệu Mịch Thanh không có biểu tình nào, lui ra sau.
“Tôi không quan tâm cô ta đi đâu, mẹ tôi vừa đến đây xong thì lập tức chạy trở về bệnh viện, chắc cũng không phải đột nhiên nổi hứng muốn đến gặp Lương Hạnh.”
Mẹ Tề thu nụ cười lại.
“Mịch Thanh, cậu nói vậy là có ý gì...”
“Bà từng trải nhiều như thế, tôi nói vậy là có ý gì bà cũng tự hiểu, Lương Hạnh là vợ tôi, bây giờ là thế, sau này cũng thế, bà đừng có lan truyền mấy tin tức không đúng cho mẹ tôi, đến cuối cùng thì bà ấy cũng không biết ơn bà, tôi cũng sẽ không khách sáo với bà.”
Sắc mặt mẹ Tề trở nên vô cùng khó coi.
“Tôi chỉ muốn tốt cho bà ấy, cũng muốn tốt cho cậu.”
Triệu Mịch Thanh nhịn không được cười khẩy: “Từ nhỏ đến giờ tôi luôn kính trọng bà là bậc cha chú nên mới cố ý đến đây nói những lời này, nếu bà không muốn nghe thì sau này tôi cũng sẽ không đến nữa.” Xoay người: “Nhớ giữ gìn sức khỏe, gửi lời hỏi thăm của tôi đến bà cụ.”
Mẹ Tề thấy anh lái xe chạy đi xa, tức ngực thở gấp, mắt sáng như đuốc.
Không biết bà Tề đã đến ngoài sân từ khi nào, đang chống gậy thong thả bước đến.
“Làm người phải biết hướng thiện, dù sao chẳng có ai ngu cả, huống chi là một cậu trai trẻ tài giỏi đến thế.” Khi đi lướt qua mẹ Tề, giọng nói già nua mang theo vẻ thông minh nhìn thấu mọi chuyện vang lên.
Mẹ Tề lấy lại tinh thần, nhìn bóng lưng bà cụ, trong mắt chợt lóe lên tia sáng.
Phó Tuyết Thảo hôn mê suốt hai ngày, người nhà họ Phó đều đến đây, cũng không tránh khỏi làm ầm lên, Triệu Mịch Thanh đã chuẩn bị sẵn sàng, không để bọn họ quậy bao lâu đã dẫn đi hết.
“Đang nhìn gì đó.” Khi Triệu Mịch Thanh bước vào, Lương Hạnh đang ngẩn ngơ nhìn phong cảnh bên ngoài.
Thấy anh ăn mặc quần áo thoải mái, giống như là không đến công ty.
“Chuyện Phó Tuyết Thảo đã xử lý thế ào rồi.” Lương Hạnh lập tức hỏi.
Triệu Mịch Thanh lần lượt lấy mấy món đồ trong nhà của cô ra, từ đồ lớn đến món nhỏ.
Vừa dọn ra vừa trả lời: “Uy hiếp đả thương người khác sẽ phải chịu phạt, người nhà họ Phó còn đang bận rộn ở những khâu giữa, chờ tuyên án.”
“Vậy vết thương của cô ta thì sao?” Lương Hạnh hỏi.
“Phòng vệ chính đáng, không thể chỉ vì bị thương mà được giảm nhẹ hình phạt.” Nói xong sải bước đến cạnh cô: “Đừng nghĩ mấy chuyện này, hai hôm nay thế nào rồi? Có khó chịu không?”
Lương Hạnh bất đắc dĩ nhìn bụng, cảm giác tay chân bị trói cũng chẳng thoải mái gì, huống chi còn đang mang thai, ngồi suốt ngày chịu không nổi.
Triệu Mịch Thanh nhướng mày, nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Chở em ra ngoài hóng gió được không?”
Lương Hạnh ngẩng đầu: “Chắc chắn bác sĩ sẽ không đồng ý, ngoan ngoãn một chút thì tốt hơn.”
Tuy nói thế, nhưng ánh mắt lại giấu không được vẻ khát khao.
Triệu Mịch Thanh cong môi, cúi người từ từ bế cô lên, hôn nhẹ môi cô: “Nếu mà nghe lời bác sĩ thì phải đợi đến khi em sinh em bé ra mới có thể bước ra khỏi cánh cửa này.”
Lương Hạnh cười nhạt.
Anh dẫn cô đến đoạn đường quốc lộ trên núi được biển vây quanh, đang chiều tà, gió biển cộng thêm hoàng hôn, chỉ sợ chẳng có lúc nào lãng mạn hơn lúc này.
Nửa tiếng sau đã lên đến đỉnh núi, ngắm nhìn được toàn bộ cảnh đẹp khiến người ta ngạt thở.