Thậm chí bây giờ nhớ lại, nhịp tim đập cũng có chút khó khống chế.
Nhưng theo thời gian dần trôi đi, một người may mắn suốt hai mươi năm qua luôn sinh hoạt ở tầng thấp nhất xã hội đột nhiên cá chép vượt long môn như anh, sau khi gia nhập vào giới thượng lưu, tốc độ thối nát còn nhanh hơn những gì anh tưởng tượng nhiều.
Chuyện làm anh không thể chấp nhận được đầu tiên chính là sự khinh thường và phớt lờ của ba Tống. Anh biết ở trong mắt ông, chưa bao giờ đối xử coi anh là con rể thực sự.
Sau đó, cũng nhờ Tống Nhiễm mà anh mới biết được sự khác biệt giữa anh và những con người thượng lưu thật sự.
Lúc đầu anh còn phải lén lên mạng học những lễ nghi dùng cơm cơ bản nhất, lại trốn trong căn chung cư cũ nát của anh luyện tập thật nhiều lần, cuối cùng mới gom đủ can đảm mời cô ăn cơm, vừa đặt chân vào nhà hàng cao cấp kia, chân anh đã nhũn ra, quên sạch sẽ toàn bộ lễ nghi mới học được vào ngày hôm trước.
Ngay cả như thế, nhà hàng cao cấp trong mắt anh thật ra cũng chỉ là một cái nhà hàng bình thường, sau này hiểu nhiều hơn mới biết, bình thường Tống Nhiễm còn không thèm nhìn đến nơi này.
Cho nên đến tận bây giờ, ở trước mặt nhà họ Tống, anh vẫn là một thằng nghèo không có chút mặt mũi nào.
Một chút hình ảnh chật vật quá khứ làm anh hơi đau đớn, nghĩ đến đây, anh bất giác than nhẹ, sau đó đứng dậy, nhấc chân đi về phía bàn làm việc.
Đợi đến khi đạp lên mảnh vụn pha lê, bên tai vang lên tiếng “rộp rộp”, anh đột nhiên mím môi bật cười, bắt đầu tự suy ngẫm lại.
Lúc trước sau khi biết được thân phận của Tống Nhiễm, cứ quyết tâm phải giả vờ là người đã cứu cô, có phải ngay từ đầu quyết định này đã là sai rồi không.
Nghĩ đến đây, mắt nhìn thoáng qua điện thoại tùy ý đặt trên bàn, lập tức thuận theo suy nghĩ mà gọi đến dãy số kia.
Nhưng tiếng chuông chỉ vang lên một tiếng đã bị ngắt máy.
Lúc này, Tống Nhiễm vừa mới bước ra khỏi tòa cao ốc Phong Thụy, đi về phía chiếc xe đang đợi cô.
Trên đường đi, điện thoại di động vang lên, đợi đến khi nhìn thấy thông báo cuộc gọi đến, cô lập tức nhíu mày, cũng thuận theo ý nghĩ của bản thân mà cúp máy.
Gió chiều ngày hôm nay dường như trở nên vô cùng dịu dàng, ấm áp khẽ vuốt ve gương mặt.
Đột nhiên tạm biệt tất cả những chuyện hoang đường kia, tất cả những tính toán cẩn thận đều đạt được kết quả như mong muốn, tâm trạng của cô lại không hề nhẹ nhàng và sung sướng như trong tưởng tượng.
Cô chỉ cảm thấy buồn ngủ và mệt mỏi.
Người đàn ông luôn nhìn chăm chú vào cổng lớn Phong Thụy, nhìn đến mức hai mắt đăm đăm thấy cô đi đến, lập tức nhanh chóng chỉnh sửa lại vạt áo vest, đồng thời nhấc chân xuống xe, mở cửa xe ra chuẩn bị đón cô ngồi vào.
Tống Nhiễm cất bước ngồi vào hàng ghế sau, trợ lý đi phía sau cô vô cùng tự giác mà mở cửa ghế phụ ra.
“Anh Đan, tìm chỗ nào đó nói chuyện đi.”
Người phụ nữ rất hấp tấp, thắt dây an toàn xong lập tức ra lệnh cho tài xế, nhìn cứ như là vội vàng đi bàn chuyện làm ăn.
Đan Nhiêu hơi cứng họng, sau đó suy nghĩ một lúc, nghĩ đến một quán trà cũng khá tốt, lập tức ra lệnh cấp dưới lái xe qua đó.