Theo như Triệu Mịch Thanh phỏng đoán, với tính nhát gan, sợ phiền phức của cái nhà này, khả năng làm vậy là cực kỳ nhỏ, nhưng anh vẫn chọn lời tố cáo nghiêm trọng nhất để nói.
Quả nhiên, lời nói được một nửa, bà Mạc này đã sợ đến trắng bệch cả mặt, liên tục xua tay bác bỏ: “Không phải, không phải, chuyện này chỉ là ngoài ý muốn thôi.”
Từ ngữ phản bác quá yếu ớt, nói liên tục hai câu xong cảm thấy đối phương sẽ không tin, lại nhào tới trước mặt anh, dùng hai tay dính nước mắt tóm lấy cánh tay anh: “Mịch Thanh ơi, cháu nghe mợ nói, mợ không có cố ý đâu…”
Ánh mắt Triệu Mịch Thanh rung lên, nhìn chằm chằm mấy dấu tay rực rỡ trên cánh tay kia, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh với vẻ hoài nghi.
Khóe miệng Mộc Điệp có ý cười nhàn nhạt, chỉ nhẹ nhàng nhún vai một cái đối với ánh mắt chất vấn của anh, cũng không có vẻ muốn giải thích cái gì.
Anh ta cũng không có làm gì, chỉ sắp xếp vị trợ lý bên người này trước khi Triệu Mịch Thanh bước vào cửa xe, nói về trình độ và lối làm việc nhất quán của tổng giám đốc Triệu phóng đại lên mấy lần mà thôi.
Bà Mạc này cho dù nửa tin nửa ngờ nhưng vào giây phút nhìn thấy Triệu Mịch Thanh tiến vào, vẫn bất giác bị dọa đến mềm cả chân.
Lúc này, bà ta cúi đầu, nhìn thấy dấu vết bị cọ ra trên cánh tay đối phương, lại sợ đến co rúm vào, nhỏ giọng nỉ non: “Cháu muốn mợ đền bù thế nào thì cứ nói, chỉ cần mợ làm được, nhưng Mịch Thanh à, cháu đừng quên mợ là mợ của cháu.”
Trái tim bị buộc trên người cô gái vẫn còn đang trong phòng phẫu thuật, giờ phút này Triệu Mịch Thanh đúng là có ý muốn giết người.
Anh lạnh lùng nhếch môi, từ tốn nhả ra hai chữ: “Đền bù?”
Nếu như Lương Hạnh và con có xảy ra chuyện gì, đền bù bất kỳ thứ gì trên thế giới này đều không đủ lấp vào khiếm khuyết trong lòng anh.
Vẻ lạnh băng dần tụ lại trong ánh mắt, anh lập tức ung dung quay qua đối mặt với bà ta: “Nếu như Lương Hạnh mà xảy ra chuyện gì, tôi sẽ trả thù nhà họ Mạc các người bằng cách làm tương tự.”
Lời này quả thực làm cho cảm xúc được hả dạ rất nhiều. Nhưng người đàn bà kia nghe xong, ngay lập tức bị mất đi bản năng phán đoán, nghẹn tại chỗ, gần như muốn ngất đi.
Triệu Mịch Thanh nhìn, sau đó từ từ thu ánh mắt lại, kéo cửa xe bên cạnh ra, quay người xuống xe.
Bầu không khí trong xe ngột ngạt làm anh rất khó chịu.
Sâu trong lòng, trước nay vị tổng giám đốc Triệu này chưa từng là người độc đoán, ngang ngược, hay là người có tác phong tàn nhẫn.
Đứng cạnh cửa hít hai hơi không khí trong lành, cửa xe sau lưng bỗng lại bị mở ra. Mộc Điệp đi theo xuống, quay đầu dặn lái xe: “Đưa bà Mạc về nhà an toàn.”
Đợi xe chậm rãi rời đi, Triệu Mịch Thanh mới lặng lại cảm xúc. Lúc này, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên. Sau khi móc ra ấn nhận, cho dù đã cố gắng kiềm chế, nhưng tiếng nói vẫn có hơi run rẩy: “Sao rồi?”
Nhìn từ góc độ của Mộc Điệp, hiếm khi thấy được biểu cảm thay đổi cực kỳ rõ ràng trên gương mặt của người đàn ông vẫn luôn bình thản này.
Đợi đến khi cúp máy, thông qua vẻ mặt thay đổi của đối phương, anh ta liền có được phán đoán, cũng thở phào một hơi, hỏi: “Không sao rồi à?”
Bầu không khí yên lặng một lát, người đàn ông trước mặt này chậm chạp không trả lời, dường như đang điều chỉnh tâm trạng gì đó.