Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 176: Sau khi trở về thì sửa lại tên
“Anh Thanh, anh có ăn điểm tâm không? Đây là do em dậy từ sáng sớm chuẩn bị đó.” Người phụ nữ ôm lấy một hộp giữ ấm đứng chặn ở trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc. Bộ dạng dịu dàng ngoan ngoãn mang theo vài phần chờ mong.
Người đàn ông lấy chìa khóa mở cửa ra, gọn gàng mà linh hoạt tránh né cô ta rồi bước vào trong phòng: “Tôi ăn rồi, tự cô ăn đi.”
Phó Tuyết Thảo siết chặt nắm đấm, cho dù trong lòng không cam lòng nhưng mà vẫn không hề lộ ra nữa phần.
Cô ta ôm theo hợp cơm quay đầu lại nhìn người đàn ông đã ngồi xuống ở trong phòng thật lâu, cánh môi ngập ngừng, lúng ta lúng túng nói: “Anh Thanh, anh là vì chuyện tối ngày hôm qua cho nên tức giận đó ư?”
Người đàn ông bật máy tính lên, trên người mặc bộ âu phục chỉnh tề ngồi ở đằng đó, trên khung nền tối màu ở sau lưng lộ ra vẻ xa hoa và lạnh lùng.
Chỉ là không thèm ngẩng đầu lên nhìn cô ta một cái, biểu cảm hờ hững bình tĩnh lạnh nhạt cất lời: “Không có liên quan gì tới cô hết, trở về làm việc đi.”
Trong đáy mắt của Phó Tuyết Thảo xuất hiện một tia khác thường, cánh môi đỏ mấp máy, bỗng nhiên dẫm lên trên đôi giày cao gót không phải là rất cao đi đến trước bàn làm việc: “Anh đột nhiên lại sa thải tổng giám Hàn là vì lý do gì?”
Đột nhiên lại sa thải một quản lý cấp cao đương nhiên không thể là vô duyên vô cớ, anh là tổng giám đốc, chắc chắn phải cho các quản lý cấp cao của công ty một câu trả lời thích đáng.
Cô ta biết cũng không phải là bất ngờ, bởi vì sáng ngày hôm nay tất cả các nhân viên Long Đằng đều đã nhận được email này.
Lông mày của người đàn ông không hề nhúc nhích một cái nào, ngón tay gõ gõ vào bàn phím, giọng nói lạnh nhạt: “Cô đọc không hiểu nội dung email à?”
Sắc mặt của Phó Tuyết Thảo có chút khó coi, lông mày nhíu lại hỏi: “Trên đó nói ông ta lạm dụng chức quyền vì lợi ích cá nhân phi pháp mà tiết lộ cơ mật công ty... lý do này cũng quá đột ngột rồi đó? Anh không điều tra thêm nữa à? Nói như thế nào thì ông ta cũng là một nhân viên kỳ cựu của công ty, anh đuổi việc ông ta như vậy không sợ những người tận tâm quá sẽ thất vọng đau khổ ư?”
Là nhân viên của Long Đằng, bất cứ người nào đều có quyền đưa ra nghi vấn với bất cứ ai, đây cũng là một chế độ nhân tính hóa của công ty, cho nên Phó Tuyết Thảo hỏi rất hùng hồn. Mà Triệu Mịch Thanh cũng không có bất cứ bộ dạng không kiên nhẫn, mặt không biểu cảm, chỉ là giọng nói lại càng hời hợt thêm.
“Sao cô có thể chắc chắn là đột ngột được?”
Sắc mặt của Phó Tuyết Thảo hơi thay đổi.
Không phải là đột ngột?
Vậy thì là do anh đã âm thầm điều tra từ trước?
Trong lòng của cô ta bỗng nhiên tuôn ra một nỗi sợ, những chuyện của cô ta với Hàn Dương... chắc là anh không phát hiện cái gì đâu?
Cô ta chỉ biết là ngày hôm qua Hàn Dương đến cục cảnh sát thì không còn tin tức gì nữa, người được phái đi xem xét cũng thông báo là tạm thời không có quyền thăm, lúc đó cô ta cũng chỉ nghi ngờ là một vụ cưỡng hiếp chưa hoàn thành cũng không được tính có tội bao nhiêu, tại sao lại không cho phép thăm nuôi, bây giờ nghĩ lại...
Sự lạnh lẽo dâng trào trong tim, sắc mặt của Phó Tuyết Thảo lặng lẽ tái nhợt.
Triệu Mịch Thanh làm như là không nhìn thấy, cầm lấy điện thoại nội tuyến, vừa gọi vừa nói: “Liên quan đến chuyện này, sau này sẽ có một văn kiện tuyên bố kỹ càng, cô trở về trước đi.”
Phó Tuyết Thảo giống như là giật mình hoàn hồn lại từ trong căng thẳng, bối rối gật đầu: “... được rồi, em về trước đây.”
Ra khỏi phòng làm việc, trên mặt của cô ta đã hoàn toàn mất đi màu máu, biểu cảm bối rối đứng ở cửa ra vào mấy giây, sau đó mới bước nhanh đi về phía đài quan sát.
Trời xanh mây trắng, gió thổi làm mái tóc quăn của người phụ nữ bay lất phất, biểu cảm của Phó Tuyết Thảo nhìn không ra vẻ hài lòng mà chỉ có bối rối và sốt ruột. Cô ta bởi vì lo lắng mà hai mắt không ngừng chớp chớp nhìn xung quanh, bên tai lại chờ đợi đầu dây bên kia nghe điện thoại.
Căng thẳng đợi người bên kia nhận điện thoại, cô ta lập tức nhỏ giọng nói: “Ba, xảy ra chuyện rồi. Ba tạm thời đừng cho người đi thăm dò bên phía Hàn Dương, cũng không cần phải đi thăm ông ta đâu, tốt nhất là đừng hỏi đừng quan tâm cái gì hết.”
“...”
Người phụ nữ nghe thấy lời nói ở bên kia thì hít một hơi thật sâu, từ từ nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Đúng vậy... anh ta đã phát hiện ra chuyện từ sớm rồi, ngay cả con cũng không biết nữa, chuyện bây giờ hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của chúng ta, con cũng không biết nên phải làm gì, bây giờ chỉ có thể đi một bước quan sát một bước. Con sẽ nghĩ biện pháp cho người ta liên lạc với ông ta ở trong đó... chỉ cần ông ta không nói thì không sao đâu.”
Cô ta vốn dĩ dự định để Hàn Dương bị giam mấy ngày, sau đó đi ra ngoài tùy tiện tìm một chức vị dưới tay ba của cô ta cho ông ta làm, không ngờ đến là bọn họ đều bị Triệu Mịch Thanh đào một cái hố.
Anh không nói một tiếng nào, vẫn âm trầm làm cho người ta phải cảm thấy kinh khủng.
Lúc này trong lòng của Phó Tuyết Thảo rất phức tạp, người đàn ông kia thật sự để cho người ta vừa yêu lại vừa sợ.
Đợi đến lúc bên kia điện thoại nói xong, cô ta gật gật đầu: “Vâng, con biết rồi, được rồi, con không nói nhiều nữa, ba nhớ chú ý bên đó, con cúp máy trước nha.”
Lúc này trong phòng làm việc, Triệu Mịch Thanh dặn dò trợ lý xong thì nhận được cuộc gọi của Nghiêm Minh.
“Nghe đây.”
Dùng điều khiển từ xa mở rèm cửa ra, anh chậm rãi đứng dậy đi đến bên cửa sổ, một tay đút vào trong túi quần, nhìn thân ảnh mơ hồ trong phòng làm việc ở xa xa phía đối diện, ánh mắt dần dần xuất thần.
“Triệu tổng, lần trước cô Lương xảy ra chuyện ở Lâm Thành, tôi đã điều tra ra được một vài tin tức. Chiếc xe đó đã được báo là bị hỏng, bảng số xe cũng đã bị đổi, lúc chuyện này xảy ra người lái xe cũng không phải là cùng một người, nhưng mà lại cố gắng giả vờ làm thành một người, làm vậy cũng là vì muốn hấp dẫn tầm mắt của chúng ta.”
“Đã tìm được người rồi?” Giọng nói của người đàn ông hoàn toàn vẫn trầm thấp lạnh nhạt như trước đây.
“Chỉ tìm được một người, là một tài xế taxi bình thường, ông ta nói là ông ta nửa đường chở một người khác, cái gì cũng không biết, chỉ đưa cho ông ta tiền, dựa theo chỉ thị của người đó mà đi làm, những chuyện còn lại không biết gì hết, tôi nghĩ người cuối cùng lái xe đụng người chắc có lẽ là ông ta.”
Triệu Mịch Thanh nhìn ra phía xa xa, hai mắt chậm rãi khép lại, biểu cảm thâm trầm khó lường: “Kiểm tra giám sát theo lộ trình mà tài xế taxi đã chạy, dù là bóng lưng cũng phải điều tra ra là ai.”
“Vâng, được rồi.” Nghiêm Minh trả lời lại một câu.
Người đàn ông đang muốn tắt điện thoại, Nghiêm Minh đột nhiên lại tiếp tục bổ sung: “Anh kêu tôi đi điều tra anh Mục, người này có chút kỳ quái... thông tin của anh ta là vào nửa năm trước mới được xuất hiện dày đặc ở Lâm Thành, giữa khoảng thời gian đó đã biến mất nhiều năm, tôi và cô Lương đến nơi mà anh ta sống, hàng xóm đều nói là nửa năm trước anh ta mới đến đây ở, hình như là vừa trở về từ nước ngoài.”
Triệu Mịch Thanh im lặng lắng nghe, sự thâm thúy nơi đáy mắt càng thêm dày đặc, im lặng mấy giây, hờ hững nói: “Cậu ta vừa mới về thì liền trực tiếp đến Doanh Tín?”
Dựa theo tuổi tác của thằng nhóc đó, anh ta chỉ vừa mới tốt nghiệp từ nước ngoài, trở về đây hơn phân nửa cũng là do tìm việc làm.
“Chuyện này tạm thời vẫn còn chưa xác định được, tôi đã nhờ bạn bè điều tra thông tin về chuyến bay, đã trôi qua một năm rồi những chuyến bay quốc tế đi tới đi lui ở Lâm Thành không có người nào họ Mục, chỉ có một chữ mộc trong thủy mộc, tôi đoán là sau khi anh ta trở về thì sửa lại tên.”
Biểu cảm thờ ơ của Triệu Mịch Thanh đột nhiên xuất hiện một nụ cười lạnh: “Thật là thú vị, đổi tên mà còn đổi luôn cả họ, trong nhà của cậu ta còn có người nào khác không?”
“Tạm thời vẫn còn chưa điều tra ra được có người nào lui tới với anh ta.”
Ánh mắt của người đàn ông càng trở nên tĩnh mịch hơn, im lặng một lát: “Trước tiên cậu cứ tiếp tục quan sát cho cẩn thận, vất vả rồi.”
“Vâng.” Nghiêm Minh luôn không nói thêm mấy lời thừa thải, nói xong liền cúp điện thoại.
Triệu Mịch Thanh chậm rãi đặt điện thoại di động xuống, nhìn về phía đối diện, biểu cảm anh tuấn trên mặt khó lường.
...
Giữa trưa, Lương Hạnh hoàn thành công việc xong, nhìn đồng hồ, đứng dậy duỗi thân thể cứng ngắc, đi đến bên cạnh xoa lên đầu của Xuyến Chi, dịu dàng hỏi: “Cháu có đói bụng không?”
Cô bé nở nụ cười đưa cho cô xem bức tranh ghép hình mà cô bé đã ghép được ở trong tay, khóe miệng nở nụ cười làm lộ ra hàm răng nho nhỏ, biểu cảm ngây thơ đáng yêu cực kỳ.