Nhưng không ngờ lần này còn chưa kịp bước chân ra khỏi nhà đã bị một giọng nói trầm ổn vọng ra từ phòng sách đổ một chậu nước lạnh lên đầu.
Triệu Mịch Thanh mặc quần áo ở nhà, hai tay cắm vào quần, lúc đi từ phòng sách đến phòng khách, sắc mặt sa sầm xuống .
“Tôi có thể trả lời hai người ngay bây giờ.” Dừng lại ở khoảng cách cách hai vợ chồng chưa đến một mét, nhờ lợi thế về chiều cao nên anh có thể cụp mắt nhìn sang.
“Nghị quyết của hội đồng quản trị, cái tên đầu tiên trong danh sách bị xóa bỏ chính là chủ tịch Mạc. Đúng là hiện tại Long Đằng là của họ Triệu, hai người cũng biết cầu xin đúng người, nhưng thời gian lại không đúng, nếu nhận thức được chuyện này sớm hơn một chút thì cũng không đến mức có kết quả như ngày hôm nay.”
Triệu Mịch Thanh nói ra những lời này, không hề nhớ tình thân thích chút nào cả.
Mẹ Triệu nghe xong, cũng ở bên cạnh cẩn thận kéo ống tay áo anh, ý bảo anh đừng nói thêm gì nữa.
Vẻ mặt người đàn ông hết sức khó coi, nhìn thấy Lương Hạnh đi theo sau Triệu Mịch Thanh ra ngoài, như bắt được cọng rơm cứu mạng, mặt lộ vẻ khó xử tiến lên định túm lấy cô: “Cô Lương, chuyện lúc trước là tôi không đúng, là mỡ heo của tôi làm tâm trí mê muội, cô có thể giúp tôi khuyên nhủ một chút hay không…”
Bị túm lấy đột ngột như vậy, khiến Lương Hạnh bị dọa bước chân hơi lảo đảo, may mà Triệu Mịch Thanh phản ứng kịp, đỡ lấy eo cô từ phía sau.
Nhìn thấy cảnh này, tim của mẹ Triệu lập tức vọt lên đến cổ họng, rồi rơi xuống, bà thở hồng hộc đập một đập vào bàn tay em trai mình, trừng hai mắt nói: “Nếu cậu dám làm cháu trai nhà họ Triệu tôi bị thương thì tôi sẽ không để yên cho cậu đâu.”
Dứt lời, bà chẳng thèm nghe người ta giải thích gì nữa, vươn cổ gọi dì giúp việc từ trong nhà ra, đuổi hai vợ chồng cùng đồ họ mang đến ra ngoài.
Sau khi cửa trước mặt đóng “rầm” lại, mẹ Triệu mới quay đầu hỏi Lương Hạnh: “Con có bị thương chỗ nào không?”
Thấy cô không sao, bà mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó quan sát sắc mặt Triệu Mịch Thanh: “Ông ấy dù sao cũng là cậu của con…”
Bà còn muốn nói gì nữa, nhưng Triệu Mịch Thanh đã chẳng muốn nghe nữa, một cánh tay anh đỡ vai bà xã mình, vừa dẫn cô về phòng ngủ, vừa nói nhỏ: “Vừa nãy có phải bị dọa rồi hay không?”
“Không sao nữa rồi.”
Vô duyên vô cớ trở thành bia đỡ đạn, khi được đỡ về phòng, thỉnh thoảng Lương Hạnh còn quay đầu lại liếc nhìn sắc mặt mẹ Triệu, nên chỉ hững hờ đáp.
Nghe vậy, Triệu Mịch Thanh nhếch môi cười một tiếng, trêu ghẹo: “Anh cũng không phải hỏi em.”
Bị xem nhẹ, sắc mặt mẹ Triệu xanh lét, sau đó bước đuổi theo gõ “cốc cốc” cửa phòng vừa bị đóng lại: “Hạnh, đừng quên ngày mai hẹn đã nhà thiết kế đo kích thước cho con nhé.”
Bên trong, Lương Hạnh đã bị Triệu Mịch Thanh đặt dưới thân, cố gắng gân cổ lên định đáp lại, chẳng ngờ môi mỏng của anh đã lập tức phủ lên, cô “ưm ưm” hai tiếng, còn chưa kịp phản ứng thì môi mỏng đó đã rời khỏi, còn trả lời thay cô.
“Con biết rồi, mẹ.”
Sắc mặt bà lão càng xanh, tiếp tục gõ cửa phòng: “Cốc cốc”: “Nếu các con rảnh thì hãy ra ngoài, giúp cùng xem những đồ thiết kế cho hôn lễ một chút, mẹ và bà thông gia nói chuyện không hợp.”
Nghe thấy tiếng đập cửa liên tục không ngừng, bà thông gia lập tức từ phòng Bảo Bảo đi ra, liếc nhìn bà lão đang đứng ngân cổ, nói: “Mấy ngày nay, Hạnh và Mịch Thanh đã đủ mệt mỏi rồi, hãy để chúng nó nghỉ ngơi một chút đi.”