Mục lục
Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 142: Cô đã kiệt sức rồi​




Từ đầu đến cuối anh đối xử với cô đều không hề rõ ràng.



Trong đoạn tình cảm tương tư này, cô đã hoàn toàn kiệt sức, không còn sức lực để chờ mong cái gì nữa.



Hướng Hoành Thừa nhìn qua nỗi buồn vô cớ giữa hàng lông mày của cô, mím môi lại, bỗng nhiên lại cong môi nở nụ cười: “Vậy xem ra là anh vẫn còn có cơ hội.”



Anh không có hỏi nhiều, chỉ là nói một câu nửa đùa nửa thật, nhưng mà Lương Hạnh có thể nghe ra được anh đang muốn điều tiết lại bầu không khí, cô cũng giấu cảm xúc lại, cười một tiếng rồi nói: “Đàn anh, anh cũng đừng có trêu chọc em nữa, điều kiện của anh tốt như vậy, mấy cô gái theo đuổi ngược lại anh chắc có lẽ là xếp thành hàng dài đó, anh cũng nên ngẩng đầu lên nhìn đi.”



Giọng nói của người đàn ông trầm ấm: “Em cũng có thể ngẩng đầu lên nhìn mà.”



Lương Hạnh bị nghẹn.



Chủ đề vẫn trở về xuất phát điểm.



Cô cúi đầu ăn cơm, ánh mắt liếc nhìn về phía Xuyến Chi, bỗng nhiên lại nói: “À đúng rồi, căn bệnh của Xuyến Chi... nếu không thì để em thử một chút đi, nếu như anh có thể yên tâm thì em sẽ trông chừng giúp cho anh mấy ngày, để em nói chuyện riêng với cô bé?”



Dựa vào tình hình trước mắt, cô thấy là ngoại trừ Hướng Hoành Thừa ra thì cô nhóc này cũng chỉ có thân thiết với cô thôi, nếu như đã không chán ghét cô đến gần thì có lẽ cũng nên để cô bé này tiếp xúc hoàn cảnh lạ lẫm thử xem sao.



Hướng Hoành Thừa giật mình nhìn cô hai giây, sau đó ánh mắt lại rơi ở trên người của Xuyến Chi, hơi nhíu mày lại: “Con bé ở cùng với em thì đương nhiên anh yên tâm rồi, nhưng mà anh không yên lòng về em. Bây giờ sức khỏe của em không tiện, có công việc trong nhà với bác trai còn đang nằm trên giường, hiện tại đã có thêm một đứa bé nữa, sẽ mang đến cho em rất nhiều phiền phức.”



Lương Hạnh cười cười lắc đầu nói: “Không có chuyện gì đâu, em rất thích con bé, con bé rất ngoan, sẽ không chạy lung tung, nếu như em có bất cứ cách nào thì em đều hi vọng có thể thử một lần. Hơn nữa cứ coi như là thích ứng với cuộc sống trước, mấy tháng sau nữa có nhiều khi cũng không phải là một người.”



Vừa nghĩ qua mấy tháng nữa ở trong nhà của cô liền có thêm hai cục cưng, thật sự là nửa vui nửa buồn.



Đương nhiên nếu như nó có hiệu quả thì trong lòng của cô cũng có thể giảm bớt chút cảm giác tội lỗi đối với anh, dù sao thì anh cũng đã giúp cho cô rất nhiều vào thời điểm cô gặp khó khăn nhất.



Người đàn ông đưa mắt nhìn cô cả nửa ngày, lông mày chậm rãi thả lỏng ra, khóe môi hơi giật: “Vậy thì được rồi, nếu như không chịu đựng nổi thì nhất định phải nói với anh đó.”



Cho đến bây giờ cô nhóc cũng chưa từng rời khỏi người anh, có lẽ là đã tạo thành tính ỷ lại, cô bé không xa cách anh, thay một hoàn cảnh sống khác trong một đoạn thời gian có lẽ cũng sẽ có hiệu quả bất ngờ.



Lương Hạnh xoa đầu Xuyến Chi: “Không sao đâu.”



Hướng Hoành Thừa nhìn ngũ quan xinh xắn trên gương mặt trắng nõn của cô, trong mắt dâng trào một tia gợn sóng, sau đó lại vẫy tay gọi Xuyến Chi: “Xuyến Chi, con qua đây.”



Cô gái nhỏ ngước mắt lên nhìn, cắn miếng thịt Lương Hạnh cho cô bé, cái miệng nhỏ động đậy chậm rãi di chuyển đến bên cạnh của anh.



Người đàn ông cưng chiều cười một tiếng, ôm cô bé lên trên đùi của mình, dịu dàng ôm thân thể nhỏ bé, cúi đầu hỏi: “Gần đây ba có chuyện bận rộn, để dì chơi với con mấy ngày, có được không nào?”



Cô bé khẽ giật mình, mặc dù biểu cảm không có quá nhiều phản ứng nhưng mà động tác nhai nuốt ở trong miệng lại dừng lại, chớp mắt nhìn anh rất lâu, cũng không có phản ứng.



Người đàn ông chậm rãi nhíu mày lại, ngước mắt liếc nhìn Lương Hạnh một cái, lại cúi đầu hỏi thêm, giọng nói lại càng dịu dàng hơn nữa: “Chờ đến lúc ba làm xong rồi thì ba sẽ đón con về nhà, con ngoan ngoãn ở cùng với dì đi có được không con?”



Trước đây đều chỉ có một ngày thôi, bây giờ đột nhiên lại rời khỏi anh nhiều ngày, đúng là không thể đoán được cô bé sẽ như thế nào.



Lương Hạnh cũng có chút không xác định được, nhìn người đàn ông một chút, sau đó trên mặt lộ ra biểu cảm đáng yêu với cô bé nhỏ, nghiêng đầu cười một tiếng: “Đi cùng với dì nha, để dì về nhà dạy con viết chữ, kể chuyện cho con nghe, còn xem phim hoạt hình cùng với con nữa?”



Xuyến Chi vẫn không có phản ứng, người đàn ông lại bị cô chọc cười trước: “Sức hấp dẫn của em nhiều quá đó nha, bình thường anh bận rộn lắm, ngày nào cũng dẫn con bé chạy đông chạy tây, đều không có thời gian làm những thứ này với con bé.”



Lương Hạnh trêu chọc anh: “Ai kêu anh không làm công việc văn phòng làm chi, cứ nhất định phải làm luật sư lớn, ngày nào cũng phải bôn ba.”



Người đàn ông lập tức bật cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK