Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 500: Mèo
Không có bất ngờ gì, cuộc gọi này là của cô Bao gọi tới.
Sau khi Cố Thời nhận điện thoại, sắc mặt liền không đúng, lập tức không chào hỏi với Cung Kì mà trực tiếp cất bước đi ra khỏi phòng bệnh. Cung Kì nhìn thấy chìa khóa xe của anh ta vẫn còn đang để ở trên bàn, lại nhìn Bé Mèo đang ngủ say ở cuối giường, biết chắc chắn là anh ta sẽ trở lại, thế là cũng không ngăn cản.
Chỉ đắp chăn cho Bé Mèo xong rồi lại nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi.
Mà sau khi Cố Thời cúp điện thoại thì liền trực tiếp đi đến bàn y tá trên lầu hai, cô Bao vừa mới xử lý miệng vết thương xong, đang chờ tiêm ngừa.
“Có chuyện gì vậy?” Bước chân của Cố Thời vội vàng, nhìn thấy sắc mặt của cô Bao tái nhợt, chuyện đầu tiên chính là nắm tay của cô ta xem thử.
Có lẽ là không chú ý đến lực đạo ở trên tay, cô Bao vô thức co rúm lại một chút, trong miệng lại hít một hơi lạnh: “A, đau quá.”
Cô ta rút tay lại bỏ ra sau lưng, lạu dịu dàng cười: “Không có việc gì đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Dịu dàng xinh đẹp tìm không ra nửa điểm sai lầm, biểu cảm khéo léo hiểu lòng người này rơi vào trong mắt của người đàn ông, bình thường sẽ làm cho bọn họ cảm thấy đau lòng hơn mà thôi.
Quả nhiên, lông mày của Cố Thời lại càng nhíu chặt hơn nữa, lần này lại cẩn thận nắm lấy tay của cô ta, tiếp theo đó vừa kiên định vừa bá đạo ra lệnh: “Vươn tay ra, để anh nhìn một chút.”
Sau khi vùng vẫy một hồi, cuối cùng vẫn đưa tay ra ngoài, trên mu bàn tay có mấy vết máu.
“Không có sao đâu, vết thương nhỏ mà thôi.” Trong ánh mắt khiếp sợ của người đàn ông, từ đầu đến cuối cô Bao đều hiểu chuyện mà nở nụ cười, đồng thời lại giống như buồn bã mà rũ mắt xuống: “Xem ra Ùng Ục vẫn không thích em, có đều không sao hết, ai bảo nó là con mèo của anh chứ.”
Vừa mới nói xong, y tá ở bên cạnh đã chuẩn bị thuốc, liền cất giọng gọi: “Cô Bao, vào tiêm thôi.”
Vén tay áo lên lộ ra cánh tay trắng nõn thon dài, cô Bao sợ hãi run rẩy, tái nhợt mím môi, nụ cười rất miễn cưỡng: “Em tương đối sợ cái này.”
Nói xong, bàn tay che kín vết máu lại vô thức siết chặt lấy tay áo của người đàn ông đứng ở bên cạnh, vừa mới dùng lực một chút, gân xanh trên mu bàn tay lại xuất hiện, nắm chặt đến nỗi mu bàn tay của Cố Thời cảm thấy đau nhức. Người đàn ông không trả lời, cũng không có cách nào phân biệt được cảm xúc cụ thể trên mặt, mà cô Bao cũng biết tiến biết lùi, nói tới rồi lại thôi, tuyệt đối không nói nhiều thêm một câu.
Chờ thời gian quan sát kết thúc, Cố Thời lại nắm lấy tay của cô Bao, đỡ cô ta dậy: “Em về nhà trước đi, để anh gọi xe cho em.”
Anh ta đưa cô ta đi xuống dưới lầu, người phụ nữ kinh ngạc dừng bước ở đầu bậc thang, trên mặt là cảm xúc đau lòng và khó hiểu: “Cô Cung vẫn còn không chịu để anh đi hả?”
“Không phải.” Cố Thời cụp mắt xuống, nhẹ giọng giải thích: “Chìa khóa xe của anh vẫn còn đang ở trên lầu, Cung Kì đã nhập viện rồi, Bé Mèo không có ai chăm sóc, mấy ngày nay anh sẽ ở đó. Ngày mai em còn phải đi làm, về nhà nghỉ ngơi sớm đi.”
Nếu như là trước kia thì chắc chắn cô Bao sẽ ngoan ngoãn nghe lời, tự mình đi đón xe.
Nhưng mà ngày hôm nay cô ta lại khẽ cắn môi, nhưng vẫn kiên trì: “Em chờ anh cùng đi lên đón Bé Mèo về nhà.”
Cố Thời nhìn thấy thái độ của cô ta kiên quyết, dù là có chút do dự, nhưng mà cũng không từ chối, gật đầu một tiếng rồi lại nắm tay cô ta đi lên trên lầu.
Cung Kì vẫn còn chưa ngủ, chỉ là đang nhắm mắt dưỡng thần, lúc cửa phòng bệnh được mở ra, cô ta không cần mở mắt thì còn có thể đoán được người vào cửa chắc chắn không phải chỉ có một mình Cố Thời.
“Cung Kì, cô đã hơn chút nào chưa?” Quả nhiên là bên tai lại vang lên giọng nói thân thiết của cô Bao.
Cung Kì cong môi nở nụ cười, từ từ mở mắt ra, nở một nụ cười với người phụ nữ đang kéo cánh tay của Cố Thời: “Không tốt cho lắm, vẫn sẽ bị đau ngủ không yên.”