“Từ ngày anh và em nhận giấy chứng nhận, em đã là vợ của Mặc Tu Trần anh. Anh đã nói, trừ khi anh đệ đơn ly hôn, nếu không, cả đời này, em chỉ có thể bên cạnh anh, đúng không?”
Thấy cô mím môi không lên tiếng, Mặc Tu Trần lại hỏi.
“Đúng, anh nói như vậy.”
Ôn Nhiên bỏ qua nỗi bất an trong lòng, trầm giọng đáp.
“Cho nên, sau này không có sự cho phép của anh, em không được phép làm chuyện ngu ngốc như đêm nay nữa.”
Giọng nói của Mặc Tu Trần chợt chùng xuống, với sức mạnh và sự bá đạo vốn thuộc về mình, anh phải cảnh cáo cô một cách thận trọng, đồng thời, cũng yêu cầu cô phải đồng ý.
Con đường phía trước chắc chắn sẽ không bằng phẳng, không biết bao nhiêu sóng gió đang chờ đón bọn họ, anh không muốn trải qua cảm giác sợ hãi bị mắc ở cổ không thể chống cự như đêm qua một lần nào nữa.
Ôn Nhiên không nói rõ được cảm xúc trong lòng, hơi ấm bao bọc trái tim cô lại chứa đựng một số cảm xúc khác, cô không hiểu hết ý anh muốn nói gì, ý anh là, cho dù đêm nay cô bị làm nhục, anh cũng sẽ không chán ghét cô đúng không?
Mặc Tu Trần đưa Ôn Nhiên đến bệnh viện, băng bó vết thương lại, còn dặn dò bác sĩ không được để trên mặt cô lưu lại sẹo.
Uống thuốc xong, lại kê đơn thuốc nội, trở về khách sạn đã là hai giờ sáng.
Trước khi đến đây, Mặc Tu Trần đã đặt một phòng trong khách sạn ở nơi cô ở, cầm lấy thẻ phòng, cô chưa kịp nói thì anh đã nói: “Bây giờ là nửa đêm, Bạch Tiểu Tiểu chắc đã ngủ rồi. Đừng quay lại làm đánh thức cô ấy, ở cùng phòng với anh đi.”
Ôn Nhiên gật đầu, hai má trắng nõn ửng hồng.
Vừa trải qua cảm giác kích tình ở trên đỉnh núi, cô nghe thấy lời nói này của anh, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh ở trong xe khiến người khác xấu hổ, nhịp tim của cô bỗng trở nên hỗn loạn.
Mặc dù lúc đó tác dụng của thuốc đã phát tác, ý thức của cô bị mờ đi nhưng cô vẫn mơ hồ nhó được những cảnh tượng đó, hơn nữa khi Mặc Tu Trần thâm nhập vào cơ thể cô, đã gọi cô tỉnh lại…
Dọc theo đường đi, Mặc Tu Trần nắm chặt tay cô, sau khi ra khỏi thang máy, anh cúi người nghiêng người ôm cô, ấm áp không báo trước, thân thể của cô đột nhiên trống rỗng, đôi mắt đột nhiên mở to, nếu cô không cắn chặt môi, thì tiếng a sẽ lập tức bật ra.
Mặc Tu Trần nhìn thấy ánh mắt của cô thì chấn động, khóe miệng cong lên thành một vòng cung hoàn mỹ, anh thì thầm nói: “Vừa nãy không gian trên xe quá nhỏ, em chắc chắn rất mệt, bây giờ không có ai, anh ôm em đi.”
Khuôn mặt Ôn Nhiên ửng hồng vùi vào trong ngực anh, khoảnh khắc tiếp theo, lồng ngực anh rung động, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy anh đang cười gợi cảm quyến rũ, đủ để câu dẫn người ta.
Lúc mở cửa, Mặc Tu Trần cũng không có đặt cô xuống, cứ như vậy mà ôm cô, mở cửa ra, anh ôm cô vào phòng, móc chân, động tác cực ngầu đóng cửa lại, củi đầu hôn lên môi cô…
Ôn Nhiên không ngờ anh lại đột ngột hôn mình như vậy, sau một lúc nghẹt thở, nhịp tim đập với tốc độ điên cuồng, nụ hôn của anh không nhẹ nhàng và tinh tế. Anh mạnh mẽ và bá đạo như một kẻ săn mồi, cạy môi cô ra, liếm mút miệng cô một cách điên cuồng, nuốt trọn hương thơm ngọt ngào ở trong miệng cô.
Ôn Nhiên vừa trải qua chuyện nam nữ nên đặc biệt nhạy cảm, nụ hôn của anh như ngọn lửa đốt cháy cơ thể cô, cô được đặt vào chiếc giường êm ái rộng rãi, cô đã ý loạn tình mê, thở hồn hển.
“Mặc Tu Trần…”
Giọng nói ham muốn đầy dục vọng của cô nhẹ nhàng và quyến rũ, nghe vào tai Mặc Tu Trần, cảm giác thiêu đốt cơ thể càng khó kiềm chế hơn, anh nói ‘ừm’ một cách gợi cảm, lòng bàn tay nóng bỏng xé toạc chiếc váy của cô, điện thoại di động không thức thời đột nhiên vang lên.
“Điện thoại!”
Ôn Nhiên thở không ra hơi, giọng nói càng thêm mơ hồ.
“Mặc kệ nó, lát nữa nghe sau. 11
Mặc Tu Trần nhìn chăm chú vào người ở dưới người anh, làn da mỏng hồng của cô có dấu vết anh vừa mới để lại, nhưng anh vẫn muốn để lại trên người cô chút dấu vết mới.
“Mặc Tu Trần, có lẽ là chuyện quan trọng đó, anh nghe điện thoại đi.”
Ôn Nhiên khó chịu nắm lấy bàn tay to lớn của anh, không cho anh tiếp tục châm ngòi, vừa rồi dưới tác dụng của thuốc, ý thức của cô mờ mịt, lại hăng say, hiện tại đã tỉnh táo lại. Tuy rằng cô ý loạn tình mê, nhưng cô ở dưới ánh đèn sáng rực rỡ như vậy, cô không khỏi cảm thấy ngượng ngùng. .
Truyện Nữ Cường
Mặc Tu Trần nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của cô, đôi mắt sâu nóng bỏng của anh tràn đầy ý cười, anh nói “Được rồi”, đứng dậy, lấy điện thoại trong túi ra.
Cơ thể cô nhẹ đi, hơi thở ấm áp của cô bỗng trở nên mượt mà hơn trước.
Khóa váy của cô đã được mở ra, làn da hồng hào của cô ở dưới ánh đèn pha lê chói lọi sáng lên vẻ quyến rũ. Mặc dù Mặc Tu Trần đã đứng dậy, nhưng hơi nóng trong người cô vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán, đôi mắt mờ ảo như nước nhìn người đàn ông ngồi ở mép giường, khuôn mặt đẹp trai làm điên đảo chúng sinh.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Mặc Tu Trần đưa mắt nhìn cô rồi nhấn nút trả lời, khi ánh mắt chạm nhau, anh khẽ mỉm cười với cô, trái tim Ôn Nhiên lại run lên.
“Alo!”
Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của anh tràn ra bờ môi mỏng, bàn tay to vươn ra phía Ôn Nhiên, nắm lấy cổ tay cô, dùng sức kéo cô lên.
Tay còn lại của Ôn Nhiên đang chặn ở vị trí ngực của cô, đột nhiên bị anh kéo ra, vải trên ngực rơi khỏi tay cô, cô quăng mình vào trong vòng tay của Mặc Tu Trần, bàn tay to của người đàn ông thuận tiện che lại…
Một loạt động tác, anh thực hiện tự nhiên như mây trôi nước chảy, dưới lòng bàn tay to lớn của anh, thân thể của Ôn Nhiên không khỏi run rẩy, nếu không cắn chặt môi, nhất định cô sẽ kêu lên.
“Tu Trần, hai người xuống núi chưa, giải quyết những tên lưu manh kia thế nào? Nên giao cho cảnh sát hay là chờ cậu?”
Lạc Hạo Phong gọi điện thoại đến, sau khi anh ấy xuống núi, vẫn ở bên cạnh chú Minh, chờ Mặc Tu Trần xử lý đám cặn bã này, đợi đến muộn như vậy, nghĩ đến hai người chiến đấu kịch liệt ở trên đỉnh núi rất lâu. Anh ấy cũng không biết, Mặc Tu Trần đã cùng Ôn Nhiên trở về khách sạn, chuẩn bị chiến đấu hiệp thứ hai.
“Cậu chờ một chút.”
Nói đến những tên lưu manh kia, vẻ mặt của Mặc Tu Trần chợt lạnh đi, anh củi đầu nhìn Ôn Nhiên ở trong vòng tay anh: “Nhiên Nhiên, những tên lưu manh hại em, báo cảnh sát hay là anh giúp em xử lý bọn họ.”
Gương mặt đỏ bừng của Ôn Nhiên nhấc khỏi cánh tay anh, mím môi suy nghĩ hai giây rồi lạnh lùng nói: “Báo cảnh sát đi, để cảnh sát xử lý. Có thể là người muốn hủy hoại em và người hại chết ba mẹ em có liên hệ.”
Bắt gặp tia hận thù trong mắt cô, tim Mặc Tu Trần hơi thắt lại, anh ôm lấy cô để tăng thêm sức mạnh, nói vào điện thoại di động: “Hạo Phong, giao mấy tên lưu manh đó cho cảnh sát. Thay tôi nói với chủ Minh, ngày mai tôi sẽ cảm ơn chú ấy sau.”
“Biết rồi, còn nữa…”
“Chuyện khác để ngày mai nói tiếp!”
Mặc Tu Trần ngắt lời Lạc Hạo Phong, buông một câu rồi cúp điện thoại, ném điện thoại lên bàn đầu giường, cúi đầu tiếp tục công việc đang làm dở.
***
Bạch Tiểu Tiểu gọi điện cho Ôn Nhiên, người nghe là Mặc Tu Trần!
“Mặc Tu Trần, Nhiên Nhiên đâu, tối hôm qua Lạc Hạo Phong nói cậu ấy bị hạ thuốc, cậu ấy không sao chứ?”
“Cô ấy ổn!”
Giọng nói ở đầu dây bên kia trầm thấp, súc tích, chỉ có thể ở trước mặt Ôn Nhiên, Mặc Tu Trần mới dịu dàng, nói nhiều một chút, đối với những người phụ nữ khác thì thờ ơ, xa cách, quý lời nói như vàng.