Lạc Hạo Phong ném cho anh một ánh mắt khinh thường, vừa nãy anh còn say mê hứng thú lắm mà. Ôn Nhiên vừa nói có một câu thôi anh đã quay lưng ngay, anh ấy còn muốn nói gì đó thì lúc này điện thoại đột nhiên vang lên.
“Là Cố Khải!”
Lạc Hạo Phong lấy điện thoại di động ra, thản nhiên nói.
“Cố Khải tìm cậu? Chẳng lẽ Bạch Tiểu Tiểu xảy ra chuyện.”
Mặc Tu Trần không thèm đếm xỉa đến ánh mắt khinh thường vừa rồi của anh ấy. Tôi chỉ thích nghe lời Nhiên Nhiên đấy, cậu có thể làm gì tôi, ngoài đố kị ghen ghét ra, cậu có bản lĩnh thì cậu đi tìm vợ đi!
“Alo, Cố Khải, cậu đúng giờ ghê đó, bọn tôi vừa mới bận xong là cậu đã gọi đến rồi.”
Giọng nói của Lạc Hạo Phong tràn ngập niềm vui, trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên một nụ cười rạng rỡ.
“Tôi có một tin xấu muốn nói với cậu.”
Bên kia điện thoại, giọng nói của Có Khải truyền đến, nụ cười của Lạc Hạo Phong khẽ nhíu lại: “Tin xấu gì?”
Ôn Nhiên nói nhỏ với Mặc Tu Trần, cô đứng dậy và rời khỏi văn phòng.
Mặc Tu Trần duỗi tay ra cầm lấy điện thoại của Lạc Hạo Phong, bật loa ngoài, giọng nói của Cố Khải phát ra từ điện thoại: “Chiều nay mẹ của Bạch Tiểu Tiểu đã mời tôi đi ăn tối, nói muốn cảm ơn tôi đã cứu Bạch Tiểu Tiểu.”
“Không phải chuyện này rất bình thường sao?”
Lạc Hạo Phong trừng mắt nhìn Mặc Tu Trần, ở bên cạnh nghe cùng thì thôi đi, cậu còn lên tiếng.
“Tu Trần cũng ở đấy à? Ha ha, vốn dĩ đây không phải là chuyện xấu, nhưng tôi nghe hiểu ý của mẹ Bạch, hình như bà ấy rất muốn tìm cho Bạch Tiểu một anh bạn trai. Tôi đã thử thăm dò hỏi Bạch Tiểu Tiểu, có muốn gọi Hạo Phong đến không, kết quả là cô ấy nói, giữa cô ấy và Hạo Phong không có gì cả.”
“Cũng chưa nghĩ đến việc bắt đầu một mối quan hệ mới!”
Sau khi dừng một chút, Có Khải bổ sung thêm một câu.
Ánh mắt Lạc Hạo Phong chợt thay đổi, nụ cười trên mặt thoáng chốc cứng đờ, nhưng ngay sau đó lại trở nên đẹp trai tươi như hoa: “Cố Khải, đây là tin xáu mà cậu nói à?
Tôi cảm thấy nó là một tin tốt mà, có phải mẹ Bạch Tiểu Tiểu nhìn trúng cậu rồi không, muốn để cậu và con gái bà ấy quen nhau?”
Mặc Tu Trần mỉm cười, ánh mắt của anh sâu sắc mà nhìn Lạc Hạo Phong.
“Hạo Phong, cậu nghĩ nêu như tôi có ý nghĩ đó thì tôi còn gọi điện cho cậu à? Chuyện nên nói tôi đã nói rồi, cậu nên làm gì thì cậu tự làm đi.”
Cố Khải nói xong liền cúp máy.
Anh chàng này không biết tốt xấu gì cả, mình đã có ý tốt nhắc nhở cậu ấy, nếu cậu ấy có ý với Bạch Tiểu Tiểu thì nên nhanh chóng lấy lòng mẹ vợ tương lai đi, thế mà anh chàng này lại bảo mình và Bạch Tiểu Tiểu quen nhau?
Mặc Tu Trần nhún vai, thản nhiên nói: “Tôi nghĩ lời nhắc nhở của Có Khải đúng đó.”
Lạc Hạo Phong khịt mũi: “Tu Trần, chẳng lẽ cậu cũng cho rằng tôi thích Bạch Tiểu Tiểu, tôi không có hứng thú với cô ấy chút nào. Trước đây tôi chiều cô ấy, dỗ cô ấy là vì Ôn Nhiên nhà cậu có được không hả.”
Anh ấy đứng dậy, giơ tay chỉnh lại bộ vest, bỏ lại một câu: “Tôi tan làm đây, việc còn lại cậu tự xử lý đi.” Nói xong, anh ấy nghênh ngang rời đi.
xe Trong nhà vệ sinh.
Ôn Nhiên ngồi xổm, nghe hai nữ đồng nghiệp ở bên ngoài bàn luận: “Lần này phó chủ tịch quay về, chắc chắn sẽ đấu một trận với chủ tịch.”
Đồng nghiệp A có giọng điệu lo lắng.
“Lúc chiều tan làm cô nhìn thấy không, phó chủ tịch lại đi vào phòng làm việc với một người phụ nữ có thân hình nóng bỏng. Nghe nói trước đây anh ấy rất thích vợ của chủ tịch, chẳng lẽ bây giờ anh ấy không thích vợ của chủ tịch nữa?”
Lời nói của đồng nghiệp B khiến đồng nghiệp A chế nhạo: “Cho dù phó chủ tịch có thích vợ chủ tịch đi chăng nữa thì cũng là mơ mộng hão huyền, chủ tịch của chúng ta là một người đàn ông tốt và hoàn hảo như vậy, trừ khi mắt của vợ chủ tịch không tốt mới trở mặt ở cùng với phó chủ tịch.”
“Nhắc đến chủ tịch mới nhớ, cô còn nhớ Trình Giai trợ lý cũ của trợ lý Đàm không? Tôi nghe từ bộ phận quan hệ công chúng nói, cô ta và chủ tịch có quan hệ rất không bình thường đâu!”
Giọng của đồng nghiệp B đầy mơ hồ.
Cũng mới gần đây cô ta nghe được từ những người ở trong bộ phận quan hệ công chúng nói như thế.