Nếu như lúc đầu biết chuyện này, e rằng Chu Lâm sẽ không phối hợp.
Trong lòng cô ta, không hy vọng Ôn Nhiên hạnh phúc hơn mình.
Ôn Nhiên không hỏi thêm mà xúc động nói: “Đúng thé, lúc tôi và Tu Trần kết hôn, tôi cũng không biết anh ấy sẽ đối xử với tôi tốt như vậy. Tôi chỉ nghĩ, cho dù mất đi hạnh phúc của đời mình, tôi cũng phải bảo vệ được nhà máy sản xuất mà ba tôi đã dành cả đời để phát triển nó.”
Sắc mặt Chu Lâm thay đổi, mở miệng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Ôn Nhiên biết, cô ta không thể cùng một lúc mà nói ra những bí mật đó cho cô biết được, mỗi lần cô ta có thể nói một chuyện đã là tốt lắm rồi.
Bây giờ cô cũng không vội vàng, giống như Mặc Tu Trần đã nói, khi cô ta đi vào bước đường cùng, tự nhiên sẽ nói cho bọn họ biết những gì mà họ muốn biết.
“Sau này cô có dự định gì?”
Ôn Nhiên đổi chủ đề, Tiêu Văn Khanh và Mặc Tử Hiên đối xử với cô ta như vậy, trong lòng cô ta cũng rõ, sau này cô ta không thể quay lại nhà cũ nhà họ Mặc nữa, ba cô ta là Chu Minh Phú đã chết, một mình cô ta, còn đang mang thai.
“Hai ngày nữa tôi sẽ xuất viện, tôi sẽ chuyển đến sống với dì, trước đây tôi không nhìn rõ lòng người, nhưng bây giờ tôi mới biết ai là người thực sự tốt với mình. Nhiên Nhiên, cảm ơn cô đã không so đo chuyện trước đây mà đến thăm tôi.”
Ôn Nhiên cười nhạt, từ đầu đến cuối cô vẫn bình lặng như nước: “Như vậy cũng tốt, hạnh phúc vốn không thuộc về mình thì không thể ép buộc giữ lại, sau khi xuất viện cô hãy dưỡng thai thật tốt.”
Chu Lâm dùng một tay sờ lên bụng mình, cô ta đã từng siêu âm một lần, đứa bé là con gái, chính vì vậy mà Tiêu Văn Khanh mới ra tay với cô ta. Mà Mặc Tử Hiên, mặc kệ là đứa trẻ là trai hay gái, anh ta cũng không thể chấp nhận.
“Tôi biết, tôi nhất định sẽ sinh đứa bé ra.”
Tuy rằng trước đây Chu Lâm chẳng ra làm sao cả, nhưng cô ta thực sự quan tâm đến con mình, có thể là vì tình yêu thiêng liêng của người mẹ đã tác động lên, cho dù ba của đứa trẻ không thừa nhận, cô ta cũng sẽ giữ lại đứa trẻ.
Ôn Nhiên đưa cho cô ta quả táo đã gọt vỏ, đặt lại dao gọt hoa quả vào trong rổ hoa quả, nhẹ nhàng nói: “Cô nghỉ ngơi cho khoẻ, sau này có chuyện gì thì cô có thể gọi điện cho tôi.”
Chu Lâm gật đầu, nước mắt lưng tròng, ba cô ta đã làm nhiều chuyện tổn thương đến Ôn Nhiên như vậy, thậm chí là còn hại chết ba mẹ cô, cô có thể đối xử với mình như vậy là điều mà cô ta thật sự không dám nghĩ tới.
x** Ôn Nhiên vừa đi đến trước phòng bệnh của Ôn Cẩm, Mặc Tử Hiên liền gọi điện thoại tới.
Cô cau mày, từ bỏ hành động mở cửa, quay người đi xa hai bước rồi mới trả lời điện thoại, giọng nói thờ ơ tràn ra bờ môi đỏ mọng: “Alo!”
“Nhiên Nhiên, em đi thăm Chu Lâm à?”
Lời nói của Mặc Tử Hiên khiến cô giật mình, cô vừa mới từ phòng của Chu Lâm đi qua đây, Mặc Tử Hiên đã biết rồi? Tuy nhiên, giọng điệu của anh ta không được chắc chắn.
Đầu óc xoay chuyển, cô thành thật trả lời: “Tôi vừa mới rời khỏi phòng của cô ấy, có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì, Nhiên Nhiên, mặc kệ Chu Lâm nói nhảm với em những chuyện gì, em cũng đừng tin lời của cô ta.”
Bên kia điện thoại, giọng nói của Mặc Tử Hiên lo lắng và ẩn chứa sự buồn bực, vừa rồi, Ôn Nhiên vừa rời đi, anh ta liền nhận được tin nhắn của Chu Lâm, cô ta nói nếu anh ta không đến gặp cô ta, thì cô ta sẽ nói cho Ôn Nhiên biết hết những bí mật mà bản thân cô ta biết.
Hai mắt Ôn Nhiên lóe lên, thản nhiên nói: “Nếu cô ấy đã nói nhảm thì anh lo lắng làm cái gì?”
Trong điện thoại, Mặc Tử Hiên im lặng một lúc: “Nhiên Nhiên, em chỉ cần tin anh, mặc kệ cô ta nói gì em cũng đừng có nghe, như vậy là được rồi.”
x* Chập tối, trên đường Mặc Tu Trần đón Ôn Nhiên về nhà, anh nói cho cô biết Trình Giai đã gọi điện cho Tiểu Lưu.
Ôn Nhiên đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy lời anh nói, cô quay đầu lại, tò mò nhìn anh: “Trình Giai đã nói gì với Tiểu Lưu vậy anh?”
Cô nhớ hôm đó Mặc Tu Trần đã nói, anh cho cô ta thêm một đêm để suy nghĩ cho kỹ, lần suy nghĩ này hình như đã suy nghĩ gần một tuần rồi, nghĩ đến, có lẽ đó là quyết định được đưa ra sau nhiều lần giãy dụa.
Mặc Tu Trần cong môi cười, hai bàn tay cầm vô lăng rời đi một tay đến xoa đầu cô, sau đó mới vui vẻ nói: “Buỏi tối cô ta hẹn Tiểu Lưu đi xem phim.”
Ôn Nhiên kinh ngạc trợn to hai mắt: “Trình Giai hẹn Tiểu Lưu đi xem phim?”
“Ù!”
Mặc Tu Trần gật đầu, nụ cười nơi khóe miệng hơi lan ra, kết quả này đã nằm trong dự đoán của anh.
“Tiểu Lưu có đồng ý không?”
Hai mắt Ôn Nhiên trong veo sáng ngời, phát ra ánh sáng tò mò, nhìn thấy ánh mắt của Mặc Tu Trần, trái tim của cô kìm lòng không đậu mà trở nên mềm mại.
“Anh bảo cậu ấy đi.”
Mặc Tu Trần đột nhiên lại hỏi: “Hay là chúng ta cũng đi xem phim đi? Em thích xem loại phim nào.”
“Hải”
Anh chuyển lời quá nhanh, tư duy của Ôn Nhiên vẫn còn đang dừng lại ở việc Tiểu Lưu và Trình Giai đi xem phim, bộ não của cô tràn ngập hình ảnh hai người kia cùng nhau xem phim thì sẽ trông như thế nào, trong chốc lát cô không kịp phản ứng lại lời nói của Mặc Tu Trần.
Mặc Tu Trần khẽ nhíu mày nói: “Em hả cái gì mà hả, chẳng lẽ em không muốn đi xem phim cùng anh?”
Ôn Nhiên hoàn hồn lại, vội vàng gật đầu: “Muốn chứ, đương nhiên là em muốn, nhưng mà xem loại phim như thế nào? Em sợ mình ở trong rạp chiếu phim sẽ ngủ quên mát.”
Mặc Tu Trần cười nhẹ một tiếng, sau đó doạ nạt nói: “Nếu em dám ngủ gật ở trong rạp chiếu phim, anh sẽ hôn en để đánh thức em. Em thích xem phim nào thì chúng ta xem phim đó.”
Ôn Nhiên quở trách liếc nhìn anh, câu “lưu manh” không có chửi ra khỏi miệng, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, cô cảm thấy mình bị Mặc Tu Trần làm hư rồi. Rõ ràng là hành vi của anh rất xấu, nhưng trong tiềm thức cô lại thích những hành vi không quân tử mà anh làm với cô.
Thấy cô không phản đối, Mặc Tu Trần nói thêm: “Trình Giai và Tiểu Lưu đi xem phim lúc 7 giờ tối, lúc này bọn họ đang ăn cơm, hay là chúng ta đi tham gia náo nhiệt đi.”
Khóe miệng Ôn Nhiên giật giật: “Anh có chắc chắn, Trình Giai muốn gặp chúng ta?”
Mặc Tu Trần cười vui vẻ: “Chính vì cô ta không muốn gặp chúng ta, chúng ta mới đi tham gia náo nhiệt, trước khi đi xem phim thì chúng ta đi xem một tuồng kịch để hâm nóng một chút, anh muốn xem xem sự chân thành của cô ta có mấy phần là thật.”
“Được rồi, vậy thì em chỉ có thể hy sinh tính mạng để đi cùng anh thôi.”
Ôn Nhiên lè lưỡi tinh nghịch, Mặc Tu Trần nghiêm túc sửa lại: “Hy sinh tính mạng với không hy sinh cái gì, dùng thành ngữ lung tung, có anh ở đây, ai cũng không dám làm gì em.”
Chiếc Aston đang lái xe đến ngã tư, anh bẻ lái, lái về hướng nhà hàng mà Trình Giai và Tiểu Lưu đang ăn. Mười phút sau, xe Aston dừng lại ở một nhà hàng sang trọng kiểu phương Tây.
“Trình Giai cũng sống tình cảm nhỉ, mời Tiểu Lưu ăn đồ tây?”
Ôn Nhiên nhìn nhà hàng Tây rực rỡ ánh đèn, xúc động nói, bên cạnh, Mặc Tu Trần vươn tay cởi dây an toàn cho cô, giọng điệu giễu cọt nói: “Không phải cô ta sống tình cảm, cô ta đang cho anh thấy sự chân thành của cô ta, chẳng qua là cô ta muốn làm cho Tiêu Lưu bẽ mặt.”
Theo quan điểm của Trình Giai, ba mẹ của Tiểu Lưu chỉ là người hầu của nhà Mặc Tu Trần, mà cậu ta lại là một tài xế nhỏ bé chưa tốt nghiệp trung học cơ sở. E rằng đưa Tiểu Lưu đến những nơi này, cậu ta cũng không đủ tư cách để vào. Cậu ta ở nơi này ăn cơm, chắc chắn sẽ bị gò bò, mà một khi cậu ta không cần thận là sẽ bị bẽ mặt ngay.