Lạc Hạo Phong cười nói, cằm ly rượu rót cho Mặc Tu Trần, Mặc Tu Trần lắc đầu: “Tôi lái xe, không uống rượu.”
“Cắt, cậu nói thế cứ như là chúng tôi không có xe ý. Cậu uống đi, lát nữa để Ôn Nhiên đưa cậu về nhà là được mà.”
Lạc Hạo Phong nháy mát ra hiệu cho anh, chuốc say Đàm Mục để anh ấy nói ra người trong lòng của mình.
Có Khải nghe bọn họ nói chắc chắn trong lòng Đàm Mục có người thương như vậy, liền có hứng thú, nâng ly nói với Mặc Tu Trần: “Tu Trần, cậu đừng có làm mắt hứng.”
Lời vừa dứt, anh ấy lại hỏi Ôn Nhiên: “Nhiên Nhiên, em muốn uống gì?”
Ôn Nhiên cười lắc đầu: “Em không uống gì đâu.”
Mặc Tu Trần miễn cưỡng cầm ly lên, cả bốn người cùng nhau cụng ly. Sau đó giọng nói trong trẻo của Cố Khải vang lên cùng với tiếng cụng ly thanh tao: “Đàm Mục, cho dù cậu thích ai thì chúng tôi đều sẽ chúc mừng cậu, cuối cùng cậu cũng có người mình thích.”
Vẻ mặt Đàm Mục hờ hững, dường như những gì bọn họ nói đều không liên quan đến anh ấy.
Anh ấy không nhìn ai, lại ngẳng đầu lên, uống xong một ly rượu mới thản nhiên phun ra: “Tôi không dễ say như Hạo Phong, say rồi cũng sẽ không nói linh tinh như cậu ấy, các cậu đừng tốn công vô ích.”
Làm anh em nhiều năm như vậy, ai nghĩ gì bọn họ đều biết rõ.
Ba người bọn họ muốn chuốc say anh ấy, sau đó nghe anh ấy nói ra bí mật trong lòng, cách nghĩ ngây thơ như vậy chỉ có thể đối phó với người đàn ông ngây thơ như Lạc Hạo Phong thôi.
“Ha ha, Đàm Mục, cậu đa tình quá rồi. Chúng tôi không có ý muốn chuốc say cậu đâu, chúng tôi chỉ muốn giúp cậu thôi.”
Lạc Hạo Phong nhận được ánh mắt của Đàm Mục, anh ấy nhanh chóng thanh minh.
Đàm Mục liếc anh ấy: “Cậu giúp tôi? Đến lúc đó cậu say trước thì đừng trách tôi.”
“Vậy thì tối nay chúng ta không say không về.”
Sau khi Cố Khải sảng khoái nói xong, anh ấy gọi một người phục vụ đến, để anh ta mang rượu lên.
Trong khoảng thời gian này có quá nhiều việc, đã lâu rồi cả bốn người họ không vui vẻ cùng nhau uống rượu như thế này.
“Em rót cho các anh, các anh cứ thoải mái uống, lát nữa bảo Tiểu Lưu đưa các anh về.”
Ôn Nhiên mỉm cười, cầm lấy chai rượu Cố Khải đã mở, cô đứng dậy rót rượu vào ly của bốn người họ.
“Tu Trần, Nhiên Nhiên đã lên tiếng rồi, cậu phải uống nhiều chút.”
Mặc Tu Trần không thèm để ý tới Lạc Hạo Phong, đôi mắt sâu thẳm dịu dàng nhìn Ôn Nhiên, nhìn cô rót đầy rượu vào ly trước mặt mọi người, sau đó anh nhẹ nhàng hỏi: “Nhiên Nhiên, em muốn uống chút đồ uống hay đồ ăn nhẹ không?”
“Không cần đâu, em vừa mới ăn no, bây giờ không ăn nổi cái gì cả.”
Mọi người uông được giữa chừng, Ôn Nhiên đi vệ sinh, thuận tiện hít thở không khí.
Trong nhà vệ sinh, cô tình cò bắt gặp Đồng Thi Thi.
Cô ta ăn mặc gợi cảm, trang điểm đậm.
Nhìn thấy cô, Đồng Thi Thi sửng sốt và bối rối một lúc, Ôn Nhiên mỉm cười, lễ phép chào hỏi: “Cô Đồng, thật là trùng hợp. Cô ăn mặc xinh đẹp như vậy, đang hẹn hò à?”
Không phải Ôn Nhiên suy nghĩ nhiều, mà là Đồng Thi Thi thực sự rất gợi cảm.
Đồng Thi Thi nhìn xuống quần áo của mình rồi mới cười đáp: “Cô Ôn đoán thật chuẩn, tôi và phó chủ tịch Mặc đang dùng bữa ở đây.”
Trong mắt Ôn Nhiên lóe lên vẻ kinh ngạc: “Phó chủ tịch Mặc?”
Đồng Thi Thi gật đầu, vẻ hoảng sợ vừa rồi của cô ta dường như chỉ là ảo giác của Ôn Nhiên, cô ta hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy, là em trai của chủ tịch Mặc, bạn trai cũ của cô Ôn, Mặc Tử Hiên.”
Cụm từ ‘bạn trai cũ khiến Ôn Nhiên nhíu mày, vẻ kinh ngạc trên mặt bị dập tắt, cô hờ hững hỏi: “Không phải cô Đồng muốn quay lại với Tiểu Lưu sao?”
“Tiểu Lưu?”
Giọng điệu của Đồng Thi Thi mang theo sự khinh thường, ngày hôm đó ở bệnh viện, cô ta nói mình thích Tiểu Lưu như thế nào, thật sự khác với ngày hôm nay một trời một vực: “Cô Ôn, phó chủ tịch Mặc tốt hơn Tiểu Lưu gấp ngàn lần. Quần áo của tôi là phó chủ tịch Mặc mua tặng đó, còn có đồ trang sức và dây chuyền cũng đều do phó chủ tịch Mặc mua. Tiểu Lưu làm gì có tiền để mua những thứ này.
cho tôi.”