“Vậy bây giờ phải làm sao đây, trưa nay Đồng Thi Thi lại tình cờ gặp Tiểu Lưu và Trình Giai ở bệnh viện, sau đó cô ấy còn cho Tiểu Lưu một bạt tai, nói chia tay với anh ấy, em thấy dáng vẻ của Tiểu Lưu trông rất buồn.”
Nghĩ đến dáng vẻ hồn bay phách lạc của Tiểu Lưu, Ôn Nhiên cảm thấy có chút xót xa.
Đôi mắt Mặc Tu Trần híp lại hiện lên một tia sắc bén, môi mỏng mim nhẹ, lạnh lùng nói: “Trình Giai chỉ muốn phá Tiểu Lưu và Đồng Thi Thi mà thôi, anh sẽ tìm cô ta nói chuyện, cô ta sẽ bỏ đứa bé.”
Khóe môi Ôn Nhiên mấp máy, im lặng không nói gì.
Dường như Mặc Tu Trần nhìn ra suy nghĩ của cô, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai: “Nhiên Nhiên, anh biết em cảm thấy đứa trẻ trong bụng Trình Giai vô tội, nhưng thay vì để đứa trẻ sinh ra bị cô ta lợi dụng, chi bằng để đứa trẻ đầu thai ở một nơi khác tốt hơn.”
Cho dù sinh đứa nhỏ ra, Trình Giai cũng tuyệt đối không phải vì thích đứa nhỏ, mà là vì muốn lợi dụng đứa nhỏ mà thôi.
“Em biết, thay vì đứa nhỏ bị cô ta hủy hoại một đời thì thà rằng đừng đề nó đến với thế giới này, anh quyết định vậy là đúng.”
Ôn Nhiên cười nhẹ, gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát của anh: “Tuần sau, anh đi công tác ngày vậy?”
“Thứ ba tuần tới, anh sẽ đến nước D, vừa hay anh có thể đưa Trình Giai đi cùng.”
“Đưa Trình Giai đi công tác cùng anh?”
Ôn Nhiên nghe vậy liền giật mình, cô cau mày nhìn Mặc Tu Trần.
Cho dù Mặc Tu Trần không có bắt kì tình nghĩ gì với Trình Giai, cho dù Trình Giai có cố hét sức dụ dỗ anh, cũng sẽ không thể đạt được mục đích, nhưng cô vẫn không thích anh đưa Trình Giai đi cùng.
Mặc Tu Trần cong môi cười, anh trêu nghẹo cô: “Nhiên Nhiên, em lại ghen rồi.”
Ôn Nhiên liếc xéo anh, từ chối mở miệng, mặc kệ anh.
“Không phải anh đưa Trình Giai cùng đi công tác, mà là công ty vừa hay có một đợt cho nhân viên cơ hội đi bồi dưỡng, lần này có ba người, máy hôm nay em không đi làm nên không biết đấy thôi.”
“Đi nước D?”
Ôn Nhiên bĩu môi, ai bảo anh ngay từ đầu không nói rõ ràng.
Mặc Tu Trần cười nhẹ: “Ừm, đi nước D, đến đó phải mắt ba tháng mới có thể quay về. Hôm nay hai ông ở trong hội đồng quản trị đã tiền cử Trình Giai, nói biểu hiện của cô ta rất tốt nên cho cô ta cơ hội này. Vốn dĩ anh không định để cô ta đi, nhưng bây giờ cứ để cô ta đi, anh tin có cơ hội này cô ta nhất định biết nên làm thế nào.”
Điều anh ám chỉ là Trình Giai sẽ bỏ đứa bé.
Chỉ cần cô ta bỏ đứa bé, sẽ không còn gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho Tiểu Lưu nữa, về phía Đồng Thi Thi, anh tạm thời không định ra mặt.
“Trình Giai bỏ đứa nhỏ, cũng chưa chắc Đồng Thi Thi sẽ tha thứ cho Tiểu Lưu.”
“Đúng lúc có thể thử thách hai người họ, theo thông tin mà Đàm Mục có được, Đồng Thi Thi cũng không phải là một cô gái đơn giản, trước đây cô ta cũng đã từng yêu, mà đối phương là một người đàn ông rất đẹp trai.”
“Sao em chưa từng nghe anh kẻ.”
Ôn Nhiên nghi ngờ hỏi, Đồng Thi Thi và Tiểu Lưu quen nhau từ khi còn nhỏ, cũng chỉ chênh nhau vài tuổi, từng yêu đương cũng là chuyện bình thường.
“Máy ngày nay em chăm sóc Bạch Tiểu Tiểu hết lòng, lấy đâu ra sức lực để quan tâm đến những chuyện khác nữa.
Chuyện của Tiểu Lưu và Đồng Thi Thi chỉ là chuyện nhỏ, so với Đồng Thi Thi và Trình Giai thì cậu ấy chỉ như một trang giấy trắng, trải nghiệm nhiều hơn sẽ có lợi cho cậu ấy.”
Mặc Tu Trần hờ hững nói, như thể là bản thân mình có rất nhiều kinh nghiệm tình trường lắm vậy.
Ôn Nhiên không nhịn được mà cười: “Nếu như gặp được người xứng đáng ở bên nhau cả đời, thì sẽ không cần phải trải nghiệm nhiều.”
Khóe môi Mặc Tịch Cận nở nụ cười quyến rũ: “Giống như: chúng ta sao?”
“Ai mà biết được trước khi gặp em anh có thích người phụ nữ nào khác không?”
Ôn Nhiên không muốn anh được như mong muốn, cũng không muốn lúc nào cũng bị anh chọc ghẹo, cô có ý trách anh và quay đầu nhìn đi chỗ khác.
“Ha hai”
Mặc Tu Trần cười lớn, tiếng cười của anh sảng khoái cũng rất gợi cảm và quyền rũ.
“Nhiên Nhiên, có một chuyện máy ngày nay anh vẫn chưa kịp nói cho em.”
Sau khi cười xong, anh nhìn Ôn Nhiên với đôi mắt sáng rực, đường nét trên khuôn mặt được nụ cười tô điểm vô cùng tinh tế hoàn mỹ khiến người ta không thể rời mắt.
Nhịp tim của Ôn Nhiên đập nhanh, kìm lòng không đậu mà tăng nhanh tốc độ, dường như cô có thể đoán được anh định nói gì.
Đôi mắt ngắn nước lẳng lặng nhìn anh.