Anh ta luôn cảm thấy chính sự xuất hiện của anh ta và mẹ mình đã khiến Mặc Tu Trần trở thành ‘đứa trẻ mồ côi’ không được ai yêu thương…
“Tử Hiên, con có bằng lòng trở lại tập đoàn làm việc không?”
Cuối cùng Mặc Kính Đằng cũng đi vào chủ đề chính, Mặc Tử Hiên chưa kịp trả lời thì ông ấy đã lập tức hứa: “Chỉ cần con bằng lòng trở lại, con vẫn làm chức vị của con trước đây, cổ phần của con vẫn là của con.”
“Tại sao?”
Mặc Tử Hiên lạnh lùng hỏi.
Thật ra trong lòng anh ta biết rõ tại sao Mặc Kính Đằng lại yêu cầu mình trở về, chẳng qua là vì bây giờ ông ấy cần dùng đến mình mà thôi.
Một tia yêu thương hiếm thấy hiện lên trên mặt Mặc Kính Đằng, mặc dù có chút mất tự nhiên, nhưng đó thật sự là tình yêu của một người cha đối với con trai mình: “Đương nhiên là bởi vì con là con của ba.”
Trong mắt Mặc Tử Hiên loé lên một tia cảm xúc, ngay sau đó lại biến mắt.
Ngay cả những cảm xúc thoáng qua cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của Mặc Kính Đẳng: “Tử Hiên, mẹ con đã bỏ ba con chúng ta đi theo người khác. Sau này, con cũng đừng nghĩ về bà ấy nữa, hãy chăm chỉ ở công ty rèn luyện. Một ngày nào đó, có thể toàn bộ tập đoàn sẽ là của con.”
Mặc Tử Hiên kinh ngạc nhìn Mặc Kính Đằng: “Ông có ý gì?”
Thật ra anh ta muốn nói, ông không cần phải lừa tôi!
“Chính là ý mà con nghe được, mặc dù anh con có năng lực nhưng nó làm việc quá coi trọng tình cảm. Hoàn toàn không quan tâm đến lợi ích của tập đoàn, sớm muộn gì nó cũng sẽ vì Ôn Nhiên mà đem cả tập đoàn giao cho người phụ nữ đó.”
Vẻ mặt của Mặc Kính Đằng lại đột nhiên trở nên nghiêm trọng: “Tập đoàn MS là giang sơn mà ba đã vất vả gây dựng, ba tuyệt đối không cho phép nó bị phá hủy chỉ vì một người phụ nữ. Vì vậy, chỉ cần con có thể làm cho tập đoàn ngày càng phát triển, đến lúc đó ba sẽ giao tập đoàn cho con.”
“Rõ ràng ông biết, tôi không có năng lực như Mặc Tu Trần.”
Mặc Tử Hiên có hơi động lòng, nhất là mấy ngày nay, anh ta rời khỏi nhà cũ nhà họ Mặc, rời khỏi công ty, chỉ thuê một căn phòng để ở, ánh mắt của những người đó nhìn anh ta đều mang màu sắc xa lạ và kì quái.
Anh ta lớn lên trong nhung lụa, đi tới đâu cũng có người giả dối nịnh hót mình. Nhưng hiện tại anh ta sa sút, những người nịnh hót anh ta năm xưa đã chỉ còn khinh thường và chế giễu.
Mặc Kính Đằng mỉm cười, kiên nhẫn khích lệ anh ta: “Tử Hiên, con không phải là người vô dụng. Chẳng qua là trước đây con không để tâm đến chuyện này, con nghĩ mà xem, con thật sự muốn ở nhà thuê cả đời, thậm chí là không tìm được một công việc, để những kẻ trước đây từng nịnh nọt con nhìn con bằng ánh mắt lạnh nhạt sao?”
“Con là con trai của Mặc Kính Đằng, đã định trước sống một cuộc sống vinh hoa phú quý, chỉ tay năm ngón. Chỉ cần con bằng lòng, ba có thể khiến con trở thành người trên người, đạp những kẻ mà con không nhìn vừa mắt ở dưới chân!”
€ó quyền và địa vị là có tất cả.
Khi đó, muốn đối phó ai cũng rất dễ dàng.
Về điều này, Mặc Kính Đằng vô cùng hiểu. Những ngày Mặc Tử Hiên bỏ nhà ra đi, ông ấy luôn cho người theo dõi anh ta, nên mọi cử chỉ hành động của anh ta đều bị ai đó chế giễu, thậm chí là mấy ngày qua anh ta vất vả đi tìm công việc, cũng không có ai cần anh ta…
Ông ấy đều biết tất cả.
“Được rồi, tôi đồng ý với ông!”
Mặc Tử Hiên mím chặt môi, cảm xúc trong mắt biến mát, chỉ còn lại một tia sáng kiên định.
xe.
Biệt thự vùng ngoại ô.
Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên cùng nhau xuống bếp nấu ăn, thím Trương và bác Lưu biết điều trở về nhà của mình, để lại cho hai người họ một không gian riêng.
Ánh đèn pha lê rực rỡ chiếu sáng mọi ngóc ngách trong phòng khách, tràn ngập không khí ám áp và lãng mạn.
Cho dù không thấy bóng người và chỉ cần nghe âm thanh cũng khiến người ta cảm thấy hạnh phúc và ngọt ngào.
“Nhiên Nhiên, em đến ném thử món này đi!”
Mặc Tu Trần đút một miếng đã nấu chín vào miệng Ôn Nhiên trước, sau đó mới đổ lên đĩa.
“Ngon lắm, em sẽ bê ra trước, chuẩn bị ăn cơm thôi.”
Hàng lông mày của Ôn Nhiên mỉm cong vút, đôi mắt sáng trong như ngọc.
“Được!”