Mục lục
Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện - Mặc Tu Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 185: Nếu như hai người yêu nhau




Trình Giai vừa nói điều này xong, tất cả mọi người đều há hốc À mồm.



Sự hận thù trong mắt cô ta như muốn băm Chu Lâm ra thành nghìn mảnh, biết chuyện cô ta quan tâm nhát, là đứa con trong bụng của cô ta và Mặc Tử Hiên, cô ta không dám thề.



Sắc mặt của Chu Lâm tái nhợt, cô ta đột nhiên quay lại nhìn Tiêu Văn Khanh.



Một tia âm u lóe lên trong mắt bà ta, Chu Lâm này thật sự là phế vật.



Tiêu Văn Khanh sải bước đến bên Chu Lâm, lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, nhìn về phía Trình Giai, bày ra vẻ yêu thương của người lớn, dịu dàng nói: “Trình Giai, cô trước tiên đừng tức giận vì chuyện này, tối qua cô và Tiểu Lưu chắc hẳn là chưa được nghỉ ngơi tốt, cô xem mắt của cô sưng cả rồi này, vẻ mặt cũng bơ phờ như già đi chục tuổi vậy. Mau cùng Tiểu Lưu về nhà, gặp cha mẹ cậu ấy xong thì nghỉ ngơi cho khỏe.”



Trình Giai run rẫy, ánh mắt sắc bén nhìn Tiêu Văn Khanh, bà ta lại ở trước mặt Mặc Tu Trần giở trò, nói tối qua mình và tài xế Tiểu Lưu phóng đãng một đêm, hiện giờ tiều tụy trông như già đi chục tuổi.



So với sự hung ác mà cô ta bắt Chu Lâm thề vừa rồi, đối với Tiêu Văn Khanh cũng không kém.



Tới bước này rồi, cô ta thậm chí còn không dám nhìn lại ánh mắt của Mặc Tu Trần, vì sợ ánh mắt của anh tràn đầy sự giễu cợt và khinh thường. Đêm qua, cô ta vốn dĩ đang mơ tưởng mình sẽ trở thành người phụ nữ của anh, cướp anh ra khỏi tay Ôn Nhiên, ai mà ngờ được, sự xuất hiện đột ngột của Tiểu Lưu đã khiến mọi thứ rối tung lên.



Tuy nhiên, không nhìn không có nghĩa là không nghe.



Giọng nói của Mặc Tu Trần vang lên rất đúng lúc, trầm thấp phảng phất dấu vét của cái lạnh mùa này: “Ngày hôm qua, Trình Giai đã hẹn tôi, nói mình biết một số chuyện. Những chuyện này đối với tôi mà nói, rất quan trọng.”



Trình Giai vừa nghe xong liền giật mình, ánh mắt lập tức nhìn về phía Mặc Tu Trần.



Khi Tiêu Văn Khanh nghe được lời nói này của Mặc Tu Trần, ánh mắt bà ta nhìn Trình Giai đầy hoài nghi.



Mặc Tu Trần thầm cười nhạo, không nhanh không chậm nói: “Nhưng tối hôm qua, vì tôi tiếp đãi một khách hàng quan trọng nên đã làm chậm trễ thời gian, nên tôi đã nhờ Tiểu Lưu đến nói với Trình Giai. Cô ấy bị thương chưa lành, thức khuya đợi tôi không tốt lắm.”



Nói đến đây, Mặc Tu Trần nhìn Tiểu Lưu bằng ánh mắt sâu thẳm.



Tiểu Lưu nhận được ánh mắt chất vấn của anh, sắc mặt đột nhiên tái đi, hoảng loạn giải thích: “Cậu chủ lớn, tôi là nghe theo lời dặn dò của anh đến nhà Trình Giai nói với cô ấy, anh đang tiếp khách, trong chốc lát không thể đến được.”



“Tiểu Lưu, cậu đừng lo lắng, đêm qua giữa cậu và Trình Giai đã xảy ra chuyện gì, mọi chuyện sao lại thành ra như thế này, cậu cần thận giải thích cho Tu Trần hiểu. Nếu cậu và Trình Giai yêu nhau, vậy thì hai người ở bên nhau cũng không phải là chuyện xấu gì. Tôi tin các bạn phóng viên sẽ không viết bừa đâu, cho dù có viết thì cũng chúc phúc cho hai người.”



Cái gọi là chồng tung vợ hứng, có lẽ chính là giống như Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên rồi.



Lời nói bình tĩnh của cô khiến tất cả các phóng viên vốn đang nghĩ đến việc viết bài về vụ bê bối này đều cảm thấy ngại ngùng và hồ thẹn, trước đó bọn họ chỉ nghĩ Mặc Tu Trần và trợ lý thư ký của mình phóng đãng một đêm, khi viết ra chắc chắn toàn bộ thành phố G sẽ kinh ngạc bùng nổ.



Nhưng hiện tại, Ôn Nhiên hờ hững nói vài câu đã đảo ngược toàn bộ tình huống, bọn họ không chỉ không dám thêm mắm thêm muối viết bừa, mà ngay cả sự thật cũng không dám viết nữa rồi.



Những gì có thể viết chỉ có thể giống như lời Ôn Nhiên đã nói, những lời tốt đẹp chúc phúc cho Tiểu Lưu và Trình Giai yêu nhau, những người yêu nhau sẽ trở thành người nhà.



Cho dù Trình Giai có một nghìn một vạn cái không muốn, vào lúc này cô ta cũng không thể phủ nhận câu nói của Ôn Nhiên, sự thật ở trước mắt. Vừa nãy Chu Lâm vạch trần cô ta, nếu cô ta không thừa nhận mình và Tiểu Lưu yêu nhau nên mới lăn giường, vậy thì thật sự có ý đồ hiểm ác, giống như Chu Lâm nói, chuẩn bị đủ loại như vậy, chỉ muốn có được Mặc Tu Trần…



Đây là lần đầu tiên trong đời, cô ta trải qua cảm giác cắn răng nuốt máu.



Khuôn mặt trắng xanh rồi lại xanh trắng thay đổi máy lần, cô ta nghiền răng nghiền lợi, khẽ nói: “Thật ra, tối hôm qua việc tôi muốn nói với cậu Mặc là tôi thích Tiêu Lưu, nhưng không ngờ, sau đó Tiểu Lưu tự mình đến, chúng tôi liền…”



Giọng nói của Trình Giai rất nhỏ nhẹ, rất dịu dàng, khi cô ta nói, cô ta còn nhìn Tiểu Lưu, ánh mắt rất dịu dàng đó, nếu là người không quen biết, thật sự sẽ nghĩ rằng cô ta quan tâm đến Tiểu Lưu.



Trong mắt Mặc Tu Trần thoáng hiện lên nụ cười, khóe môi khẽ cong lên, trong mắt người ngoài, đó là anh vui mừng cho Trình Giai và Tiểu Lưu, chỉ có bản thân anh mới biết, anh vui mừng là vì lời nói của Ôn Nhiên.



Trọng lực anh đang ôm vai Ôn Nhiên tăng thêm một chút, anh cụp mắt xuống nhìn cô, đúng lúc Ôn Nhiên cũng đang ngẳắng đầu nhìn anh. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, nụ cười dưới đáy mắt của anh lập tức biến thành dịu dàng tình cảm, vẻ đẹp và sự dịu dàng đó khiến tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc.



Vụ “tai tiếng” này về cơ bản đã kết thúc. Các phóng viên đã dậy từ trước bình minh, chạy nhanh tới đây chờ từ sáng sớm. Tắt cả đều mắt công vô ích, không có tin tức nóng hồi gì, ngược lại còn phải cho Mặc Tu Trần mặt mũi, biết cái gì không nên viết, quay về còn phải viết những lời dễ nghe, trong lòng không khỏi có chút buồn bực.



Trong lòng Tiêu Văn Khanh cũng khó chịu đến chết, dậy từ sáng sớm, vốn dĩ bà ta muốn nhìn thấy tiếng xấu của Mặc Tu Trần, người thừa kế tập đoàn MS sẽ là con trai mình, nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này.



Bà ta không những không nhìn ra trò đùa của Mặc Tu Trần, ngược lại còn bị tính kế. Cái đồ phế vật Chu Lâm càng làm bà ta tức giận, những gì mà bà vừa nói khiến Trình Giai vừa tức vừa hận, có lẽ cô ta sẽ lật lọng mà đi tìm Mặc Tu Trần.



Lúc rời đi, thái độ của Tiêu Văn Khanh đối xử với Chu Lâm không còn dịu dàng như trước nữa, mà là lạnh lùng và tức giận, Chu Lâm tủi thân nhìn Mặc Tử Hiên. Anh ta cũng không thèm nhìn cô ta, chỉ cúi người đi vào trong xe.



Mặc Tu Trần để các phóng viên giải tán, lại bảo Tiểu Lưu đưa Trình Giai lên lầu ngủ trước, có chuyện gì thì đợi cô ta nghỉ ngơi tốt rồi nói tiếp.



Trình Giai nhìn Mặc Tu Trần mở miệng, muốn giải thích với anh, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Tiểu Lưu, bỏ lại một câu: “Đừng đi theo tôi” rồi một mình đi vào hành lang.



Sau khi mọi người đã giải tán, Bạch Tiểu Tiểu và Lạc Hạo Phong từ hành lang đi ra.



“Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên, những gì cậu vừa nói tớ đều nghe thấy hết rồi đấy nhé, cậu và Mặc Tu Trần thực sự phối hợp ăn ý ngầm nha.”



Bạch Tiểu Tiểu ám muội nhìn Ôn Nhiên, trêu chọc cô.



Ôn Nhiên liếc nhìn cô ấy, giận hờn hỏi: “Cậu từ đâu chui ra đấy, sao vừa rồi tớ không nhìn thấy hai người?”



Bạch Tiểu Tiểu chỉ vào căn hộ phía sau, nói: “Chúng tớ ở tầng một nha, trùng hợp là có một nhân viên trong công ty ba mình sống ở đây. Vừa nãy tớ và Lạc Hạo Phong ở trước cửa sổ nhà cô ấy. Nhiên Nhiên, bây giờ Trình Giai không dám giật chồng với cậu nữa đâu.”



Ôn Nhiên đỏ mặt, con nhóc đáng chết này, thật sự là cái gì cũng nói được không, sợ rằng nếu cô ấy tiếp tục nói, sẽ nói ra những chuyện táo bạo hơn, nếu chỉ có hai người bọn họ thì không sao, nhưng có Mặc Tu Trần và Lạc Hạo Phong, còn có Tiểu Lưu cũng ở đây. Không muốn cô ấy nói tiếp nữa nên cô chuyển chủ đề, hỏi: “Hai người thân nhau từ khi nào vậy?”



Lạc Hạo Phong cười haha, “Không thân thì không được xem kịch cùng nhau à? Tôi và Bạch Tiểu Tiểu hẹn nhau rồi, hôm nay phải xem kịch cả ngày.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK