“Em đừng lo lắng, trong nhà không có ai đâu. Thím Trương và bác Lưu đi mua sắm rồi, Tiểu Lưu cũng không có ở nhà.”
Mặc Tu Trần cong môi, anh cúi người nói nhỏ bên tai Ôn Nhiên.
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Trình Giai truyền đến, nhẹ nhàng mà yếu ớt: “Cậu Mặc, tôi đang ở bệnh viện, vừa mới phẫu thuật xong.”
Chuyện cô ta đang đề cập đến là bỏ đứa bé!
Trong mắt Mặc Tu Trần xẹt qua một tia lạnh lùng, giọng nói tràn ra môi mỏng, hờ hững không có chút cảm xúc: “Loại chuyện này cô không cần báo cáo với tôi.”
Đầu bên kia điện thoại, sắc mặt của Trình Giai đột nhiên trở nên trắng bệch, lời mà cô ta đã chuẩn bị định nói lập tức bị nghẹn ở cổ họng, một chữ cũng không nói ra được!
Trên điện thoại chợt im lặng!
Giọng của Trình Giai lại truyền đến, có chút rụt rè: “Cậu Mặc, vừa rồi tôi đã gọi cho Tiểu Lưu, tôi đã nói rõ ràng với anh ấy rồi “Ừ, tôi rất bận, cúp máy trước.”
Mặc Tu Trần không muốn nhiều lời với Trình Giai, nếu không phải đứa con trong bụng cô ta, anh sẽ không thèm tìm cô ta chứ đừng nói đến việc cho cô ta cơ hội học hỏi lần này.
“Cậu Mặc!”
Trình Giai nghe thấy Mặc Tu Trần nói muốn nói cúp máy, đột nhiên giọng nói của cô ta trở nên gấp gáp.
Mặc Tu Tràn khẽ cau mày, trên khuôn mặt đẹp trai lại có một tầng lạnh lùng, nghe Trình Giai đáng thương nói: “Cậu Mặc, tôi muốn thứ hai xin nghỉ một ngày, được không?”
“Có thể!”
“Cậu Mặc, lát nữa anh có thể bớt chút thời gian đến bệnh viện được không? Tôi vừa mới mổ xong, có hơi chóng mặt, tôi ở đây nghỉ ngơi một lát, muốn về nhà.”
“Cô ta gọi điện cho anh chỉ nói mỗi chuyện này?”
Ôn Nhiên cười nhìn Mặc Tu Trằn, anh vừa nói anh không rảnh, xem ra Trình Giai bảo anh đến bệnh viện gặp cô ta đúng không?
Mặc Tu Trần cúi đầu, môi mỏng hôn lên trên vàng trán của Ôn Nhiên, trầm thấp cười: “Nhiên Nhiên, sao em không hỏi thẳng, có phải Trình Giai bảo anh đến bệnh viện gặp cô ta đúng không?”
Ôn Nhiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, cô nhìn vào đôi mắt dịu dàng của anh, mỉm cười: “Được rồi, em sẽ hoàn thành nguyện vọng của anh. Trình Giai bảo anh đến gặp cô ta đúng không? Bây giờ là lúc cô ta yếu đuối nhất, chắc chắn cô ta hy vọng được nhìn thấy anh.”
“Nhưng mà, chồng của em chỉ muốn ở cùng người phụ nữ của mình thôi. Trình Giai đang nằm mơ đó, chúng ta mặc kệ cô ta.”
Giọng nói mang theo ý cười của Mặc Tu Trần ẳn chứa sự mập mờ sâu sắc, câu nói “người phụ nữ của mình” đã khiến tim Ôn Nhiên đập loạn vài nhịp. Cô vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, nụ hôn của anh đã di chuyển xuống đến bên môi cô.
“Nhiên Nhiên, chúng ta về phòng ngủ.”
Giọng nói của anh khàn khàn gợi cảm mang theo dục vọng nóng bỏng, anh vừa dứt lời đã lập tức ôm Ôn Nhiên đứng dậy, đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng ngọt ngào của cô, đôi chân dài bước đi vào phòng ngủ.
“Tu Trần…bây giờ là ban ngày…”
Ôn Nhiên được anh đặt ở trên chiếc giường lớn mềm mại, ánh mắt của cô bị nụ hôn của anh làm cho ý loạn tình mê, cô xấu hỗ nhìn anh.
Cơ thể cường tráng và gợi cảm của người đàn ông đè lên cô, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống: “Không sao, chúng ta phóng túng làm ban ngày một lần.”
“Em không muốn!”
Ôn Nhiên từ chối, người đàn ông này thật sự rất biết nắm bắt cơ hội, anh mạnh mẽ lăn cô, như muốn bù đắp cho.
mấy ngày trước.
Tối hôm qua cô bị anh lăn qua lăn lại đếm tận rạng sớm, cô thì mệt mỏi buồn ngủ, còn anh thì tràn đầy sức lực, cuối cùng anh ôm cô vào phòng tắm, cô đi ra lúc nào cô cũng không biết.
Sáng sớm tỉnh dậy, cô chỉ biết rằng mình đang ngủ trên giường, được anh ôm trong vòng tay.
“Nhiên Nhiên, thứ ba anh phải đi công tác rồi. Tháng này, thời gian chúng ta ở bên nhau còn chưa được một tuần.”
Nụ hôn của Mặc Tu Trần lơ lửng bên tai cô, giọng nói khàn khàn của anh giống như là lời tố cáo cô đã bỏ bê anh.
Trước đó vì tai nạn xe cộ, mọi suy nghĩ của Ôn Nhiên đều đặt lên người Bạch Tiểu Tiểu.
Dù có nhớ cô anh cũng chỉ có thể chịu đựng.