Ôn Nhiên cau mày, trong lòng tự hỏi rôt cuộc Trình Giai tìm cô là có chuyện gì, còn muốn nói chuyện trực tiếp.
Nếu là chuyện của Mặc Tu Trần, liệu có liên quan đến Tiêu Văn Khanh không?
Hay là cô ta chỉ lấy Mặc Tu Trần làm cớ, muốn gặp cô.
“Nếu đã liên quan đến anh ấy, sao cô không tìm thấy anh ây?”
Trước mặt Chu Minh Phú và Chu Lâm, Ôn Nhiên không nhắc tới tên Mặc Tu Trần, cũng không nhắc tới tên của Trình Giai. Mặc kệ Chu Minh Phú và Tiêu Văn Khanh có cấu kết với nhau sau lưng hay không, bây giờ họ đã là thông gia, cô sẽ không để ông ta biết.
“Tôi sợ anh ấy sẽ không muốn gặp tôi, tối qua tôi vẫn chưa nói hết. Cậu Mặc đã rất buồn rồi, cô Ôn, tôi muốn nói với cô một số chuyện. Sau đó cô nói với cậu Mặc, so với tôi nói với anh ấy sẽ tốt hơn một chút.”
Lời nói của Trình Giai nghe rất có lỗi và chân thành, như thể cô ta đã thành tâm thay đổi, chân thành nghĩ cho Mặc Tu Trần.
Một lúc sau không nghe thấy Ôn Nhiên lên tiếng, giọng nói của cô ta lại truyền đến, mang theo ba phần đau buồn: “Cô Ôn, nếu cô không muốn gặp tôi thì quên đi. Đợi tâm trạng cậu Mặc tốt hơn, tôi sẽ gọi điện cho anh ấy. Chỉ hy vọng sẽ không làm chậm trễ công việc của anh ấy.”
“Khi nào, ở đâu vậy?”
Ôn Nhiên suy nghĩ một chút, nhẹ giọng hỏi.
š ẳ Chuyện liên quan đê Mặc Tu Trân, cô không thê từ chôi.
Trình Giai nói về thời gian và địa điểm, Ôn Nhiên đồng ý với cô ta, vừa cúp điện thoại, cô tình cờ nghe thấy Chu Lâm ở trên ghế sofa nhẹ nhàng nói chuyện điện thoại: “Em và ba đang ở phòng làm việc của Nhiên Nhiên, nếu anh có thời gian thì qua đón em và ba có được không?”
Ánh mắt Ôn Nhiên lóe lên tia sắc bén, Chu Lâm thật thông minh, muốn lợi dụng cô để Mặc Tử Hiên đến Ôn thị đón cô ta và Chu Minh Phú.
Không nghe được Mặc Tử Hiên ở đầu dây bên kia nói gì, nhưng không khó để nhận ra nụ cười giữa lông mày của Chu Lâm, Mặc Tử Hiên nhất định đồng ý với cô ta.
“Ba, nếu ba còn chuyện gì thì mau nói chuyện với Nhiên Nhiên đi ạ, lát nữa Tử Hiên sẽ đến đón chúng ta.”
Chu Lâm cúp điện thoại, cười nói với Chu Minh Phú, nhưng ánh mắt lại nhìn Ôn Nhiên.
Chu Minh Phú khẽ nhíu mày, vốn dĩ ông ta có chuyện muốn nói với Ôn Nhiên, nhưng con nhóc Chu Lâm lại gọi cho Mặc Tử Hiên. Anh ta sẽ đến sớm thôi, ông ta đương nhiên sẽ không ngốc đến mức để Mặc Tử Hiên gặp Ôn Nhiên.
“Không có chuyện gì nữa, nếu Tử Hiên đón chúng ta thì chúng ta hãy xuống lầu đợi đi. Chúng ta không thể làm phiền nó chạy lên lầu được.”
Chu Minh Phú đứng lên, Ôn Nhiên ở phía sau bàn làm việc cũng không có đứng dậy, thờ ơ nói: “Chỗ cháu còn có chút chuyện cần phải làm, không tiễn chú Lâm và Lâm Lâm được. Cô đỡ chú Lâm, đừng để ông ấy bị ngã.”
Chu Lâm cười gật đầu: “Đừng lo lắng, tôi sẽ chăm sóc ba tôi. Nhiên Nhiên, chúng tôi sẽ không quấy rầy cô nữa, tôi đỡ ba tôi đi xuống lầu chờ Tử Hiên.”
Vừa nãy cô ta ở trong điện thoại nói, cô ta và ba mình đang ở phòng làm việc của Ôn Nhiên, ba cô ta đang bàn bạc chuyện với Ôn Nhiên. Cô ta đoán được tâm tư của Mặc Tử Hiên, anh ta nhất định sẽ nắm bắt cơ hội này để gặp Ôn, đến đây đón cô ta và ba cô ta.
Mặc Tử Hiên nghe thấy giọng nói của Ôn Nhiên ở đầu bên kia điện thoại, dù lo lắng Chu Lâm sẽ không đợi anh ta đến Ôn thị, anh ta cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Anh ta bây giờ, không thể mặt dày mặt dạn đi quấy rầy Ôn Nhiên.
Anh ta chỉ có thể mong chờ một cuộc gặp gỡ tình cờ, hoặc một cơ hội như thế này để gặp cô.
Chu Lâm và Chu Minh Phú rời khỏi văn phòng, Ôn Nhiên mới gọi điện cho Mặc Tu Trần.
Mặc Tu Trần có lẽ đang bận, điện thoại reo rất nhiều lần nhưng không có người trả lời, Ôn Nhiên đặt điện thoại lên bàn, uống một ngụm nước, đặt cốc xuống, định cúp máy thì có người nghe điện thoại. Giọng nói trầm ấm từ tính của Mặc Tu Trần xuyên vào màng nhĩ của cô, “Nhiên Nhiên, bây giờ anh đang họp, lát nữa anh sẽ gọi lại cho em sau.”
Ôn Nhiên không nghe thấy đầu dây bên kia có âm thanh, nhưng từ giọng điệu của Mặc Tu Trân, cô có thê nghe ra cuộc họp có thể không suôn sẻ.
Lời của Ôn Nhiên vừa chạm đến môi liền nuốt trở lại, nhẹ giọng trả lời một chữ “Vâng!”, đầu bên kia Mặc Tu Trần đã cúp điện thoại.
Lúc Mặc Tu Trần gọi lại, Ôn Nhiên đang lái xe đi gặp Trình Giai, cô đã sắp xếp tài xé đưa Lý Thiến đến sân bay, cùng Đàm Mục đón các nhà cung cấp. Cô tự mình lái xe đến quán cà phê đã hẹn cùng Trình Giai.
“Anh họp xong chưa?”
Trong xe giọng nói nhẹ nhàng của Ôn Nhiên vang lên, khi cô lái xe đi ra, cô đã nhìn thấy Chu Lâm và Chu Minh Phú đang đợi ở quán cà phê đối diện, nhưng Mặc Tử Hiên vẫn chưa đến.
“Ừ, vừa họp xong, có phải Mặc Tử Hiên đến xưởng dược phẩm của em không?”
Bên tai nhẹ nhàng truyền đến giọng nói từ tính của Mặc Tu Trần, không có tâm trạng chán nản nghe điện thoại như vừa rồi, chắc hẳn sự việc đã được giải quyết.
Ôn Nhiên kinh ngạc hỏi: “Làm sao anh biết anh ta đến nhà máy dược, nhưng mà lúc em đi ra anh ta còn chưa đến.
Là Chu Lâm gọi điện thoại bảo anh ta đến nhà máy dược đón cô ta và ba cô ta.”
“Anh biết là Chu Lâm gọi cho cậu ta, cậu ta chưa họp xong đã rời đi, đây là điều không bình thường. Ngoài ra, Chu Minh Phú đứng sau giở trò sự cô dược liệu, ông ta nhất định sẽ đến xưởng dược liệu để hỏi em kết quả.”
Giọng điệu bình tĩnh của Mặc Tu Trần thắm vào một chút mát mẻ của mùa thu, nghe thì có vẻ không liên quan gì nhiều đến câu hỏi của Ôn Nhiên, hơn nữa lời giải thích cũng không đủ chỉ tiết. Nhưng Ôn Nhiên không chỉ hiểu mà còn khâm phục những phân tích và cái nhìn sâu sắc của anh.
Từ sự vội vàng và cam tâm tình nguyện của Mặc Tử Hiên, anh đoán anh ta không chỉ đơn giản là đến đón Chu Lâm.
Người mà Mặc Tử Hiên nóng lòng muốn gặp, nhất định là Ôn Nhiên.
Hơn nữa, Mặc Tử Hiên muốn rời đi mà không quan tâm đến mệnh lệnh của anh, phớt lờ các quan chức cấp cao và ban giám đốc, đây cũng là nguyên nhân khiến Mặc Tu Trần tức giận.
Tuy nhiên, cuộc gọi của Chu Lâm đã giúp anh một cách tình cờ, Mặc Tử Hiên không có lý do gì để đi sớm, anh ta mượn cớ này, thậm chí có thể chèn ép những người bảo vệ mình.
Mặc Tu Trần đã trở thành một nhà lãnh đạo không thể thiếu của công ty, những thủ phương pháp cực của anh thật phi thường.
“Ừm, Chu Lâm và Chu Minh Phú đến xưởng dược liệu.
Ông ta vẫn chưa biết chiều nay mấy người đó sẽ đến thành phố G, muốn thuyết phục em mua những dược liệu đó.”
Trước ngã tư có đèn đỏ, Ôn Nhiên dừng xe, quét màn hình xe.
Mặc Tu Trần ồ một tiếng, không có hỏi cô kết quả, mà là đổi chủ đề hỏi: “Nhiên Nhiên, em bây giờ đang ở bên ngoài à?”
Anh nghe thấy tiếng còi xe ở bên phía Ôn Nhiên, liền nhớ tới lúc cô nói Mặc Tử Hiên vẫn chưa tới. Ôn Nhiên gọi điện chính là vì chuyện này, anh hỏi đương nhiên cô sẽ không giấu diếm, nói thật với anh: “Đúng vậy, trước lúc em gọi điện cho anh là em vừa nói chuyện điện thoại với Trình Giai. Cô ta hẹn em gặp mặt, nói có chuyện muốn nói với em.”
Thông minh như Mặc Tu Trần, anh lập tức hiểu ra nguyên nhân vừa rồi cô gọi điện cho anh, giọng nói trầm thấp: “Trình Giai muốn gặp em? Cô ta có nói gì không?”
Cho dù tối hôm qua Trình Giai đã thú nhận thân phận của mình, Mặc Tu Trần vẫn không hoàn toàn tin tưởng cô ta, càng đừng nói đến chuyện muốn Ôn Nhiên và cô ta gặp mặt một mình.